An Noãn lại nhìn một lần nữa.
Từ năm tháng sinh trên bia mộ, có thể thấy cô gái này không lớn tuổi, chỉ mới mười bốn tuổi.
“Mười bốn tuổi…” An Noãn nói: “Chuyện này không thể nhầm được chứ. Mười bốn tuổi thì lớn chừng nào, học sinh cấp hai? Đây là mộ hợp táng vợ chồng, Hướng Hạo Nhiên đã kết hôn với cô bé mười bốn tuổi này sao?”
“Pháp luật không cho phép, tập tục cũng không cho phép, vậy nên chuyện này nhất định có một lý do không thể công khai.” Sở Tuấn nói.
“Là gì?”
“Tạm thời vẫn chưa biết.”
“Chưa biết?”
“Đúng.”
“Anh không đi hỏi sao? Mộ đã tìm thấy rồi, chỉ cần hỏi gia đình này, chẳng phải sự thật sẽ sáng tỏ sao?”
“Đã hỏi thăm một lượt rồi, gia đình này có bốn người. Bố, mẹ, một trai, một gái. Trong mộ là cô con gái út, cô bé qua đời vì tai nạn 3 năm trước, lúc mất là 14 tuổi. Anh trai lớn năm nay 20 tuổi, hiện đang du học ở nước ngoài. Thời gian này hai ông bà đều đã ra nước ngoài thăm con trai nên tạm thời vẫn chưa liên lạc được.”
“Con trai đi du học, bố mẹ đều đi thăm?” An Noãn nhíu mày nói: “Nhà họ điều kiện tốt đến vậy sao?”
Thời đại này đi nước ngoài không phải là chuyện dễ dàng, không chỉ cần tiền mà còn cần quan hệ, không phải gia đình bình thường nào cũng làm được. Ngay cả người có học thức cao như Đổng Tử Oanh, nếu không có Trạch Sâm giúp đỡ, cô ấy muốn đi du học tu nghiệp cũng rất khó.
Gia đình này không chỉ gửi con trai ra nước ngoài mà hai ông bà còn có thể đi thăm.
Đây không phải là người thường.
Nhà họ làm nghề gì?
Sở Tuấn nhàn nhạt nói: “Gia đình này không có bối cảnh gì, nếu nói bối cảnh duy nhất, chính là Hướng Hạo Nhiên. Vốn dĩ nhà họ chỉ là một gia đình bình thường, hai ông bà làm nông, hai đứa con đi học, cuộc sống tuy không đến nỗi túng thiếu nhưng cũng không giàu có.”
“Mãi đến sau khi Tiêu Vũ Hoa xảy ra chuyện, không lâu sau anh trai của Tiêu Vũ Hoa đột nhiên đi du học. Bây giờ đang học năm thứ 4 đại học, nếu không có gì bất ngờ thì sang năm sẽ trở về.”
“Nhưng theo tin tức anh hỏi thăm từ hàng xóm của họ, chín phần mười là sẽ không trở về. Hai ông bà thỉnh thoảng sẽ nhận được đồ con trai gửi từ nước ngoài về, so với sự phát triển của trong nước hiện nay đương nhiên là tiên tiến hơn.”
“Vậy à.” An Noãn nói: “Xem ra Hướng Hạo Nhiên nợ nhà họ Tiêu không ít đâu. Có lẽ có liên quan đến cái chết của Tiêu Vũ Hoa này.”
Bị nắm thóp một cách chắc chắn rồi.
“Đúng vậy.” Sở Tuấn nói: “Nhưng rốt cuộc nợ cái gì, bây giờ khó nói. Chắc chắn không phải chuyện tốt nên mới là một bí mật, hàng xóm láng giềng đều không biết.”
“Hàng xóm láng giềng ngày nào cũng sống cạnh nhau mà không biết gì sao?”
“Những gì họ biết chỉ là những chuyện bề nổi thôi.” Sở Tuấn nói: “Chỉ nói rằng nhà họ Tiêu đối xử không tốt với cô con gái này, tuy lúc đó cô bé còn đi học nhưng gia đình không muốn cho học nữa, muốn gả chồng cho cô bé. Đương nhiên 14 tuổi chưa thể gả chồng nhưng muốn cô bé nghỉ học ở nhà làm vài năm việc nhà rồi cũng có thể gả đi. Nhưng cô bé không chịu, cãi nhau với gia đình rất căng thẳng.”
An Noãn suy nghĩ, bây giờ là năm 1984, giáo dục bắt buộc vẫn chưa được thực hiện, Tiêu Vũ Hoa chết 3 năm trước, lúc đó việc đi học càng không phải là chuyện bắt buộc mà là lựa chọn của gia đình.
Nhiều gia đình vẫn chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc học, cho con đi học không chỉ tốn tiền mà còn mất đi một lao động, đây là một việc rất thiệt thòi.
Acnes
Trẻ mười mấy tuổi cũng có thể đi học nghề kiếm tiền. Dù không kiếm tiền, ở nhà vẫn có thể giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp. Việc lặt vặt nhiều và mệt, gọi là việc nhà nhưng thực ra rất hao sức.
Người lớn đi làm cả ngày về đến nhà cũng mệt, nếu có người ở nhà làm hết việc thì đương nhiên tốt. Nếu con cái đi học thì người lớn về nhà còn phải làm việc.
Con trai còn đỡ, trọng nam khinh nữ là tư tưởng chủ đạo trong xã hội. Những gia đình có con trai, chỉ cần con chịu học, đa phần đều sẵn lòng đập nồi bán sắt để chu cấp. Nhưng đối với con gái thì không tốt như vậy.
Con gái gả đi như bát nước đổ đi, con gái cần học nhiều kiến thức để làm gì? Học vài năm tiểu học, biết viết tên mình là được. Dù sao cũng phải gả đi, tiêu nhiều tiền vào con gái như vậy là lãng phí.
Tiêu Vũ Hoa chính là một cô bé như vậy.
Sở Tuấn nói: “Bây giờ nội tình e rằng người biết chỉ có Hướng Hạo Nhiên và ba người nhà Tiêu Vũ Hoa.”
“Vậy thì khó điều tra rồi.” An Noãn nghĩ, tuy người biết chuyện có bốn, nhưng trong bốn người này, một người hôn mê bất tỉnh, ba người đang ở nước ngoài.
Lỡ như người hôn mê kia mãi không tỉnh, ba người ở nước ngoài không trở về thật sự rất phiền phức.
Chuyện này cho dù nhà họ Hướng báo án cũng không thể cử người ra nước ngoài điều tra. Trừ khi nhà họ Hướng tự bỏ tiền, tự cử người, phái người đi.
Sở Tuấn nói: “Yên tâm đi, người nhà họ Tiêu rồi cũng sẽ phải trở về. Con trai họ cũng vậy.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Hướng Hạo Nhiên đã xảy ra chuyện, sau này sẽ không có ai cho nhà họ tiền nữa. Em đừng tưởng trăng ở nước ngoài tròn hơn trăng trong nước, không phải đâu đâu cũng là vàng. Một sinh viên không có gì đặc biệt và hai ông bà nông dân Trung Quốc muốn sống ở đó không dễ đâu.”
“Cũng đúng.” An Noãn nói: “Hơn nữa, họ không có lý do gì để không trở về. Em đoán tin tức Hướng Hạo Nhiên gặp chuyện họ vẫn chưa biết. Cho dù cả ba người họ định ở lại nước ngoài cũng không có lý do gì phải đi vội vàng như vậy, những thứ trong nhà cũng phải dọn dẹp.”
It nhất thì nhà cửa cũng phải bán đi.
Mối quan hệ cũng cần chuyển giao.
Con trai nhà họ Tiêu thì không nói, hai ông bà già không biết một câu tiếng Anh, muốn ra nước ngoài định cư làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Không có Hướng Hạo Nhiên tiêu tiền tốn sức, họ một bước cũng khó đi.
“Đúng, anh cũng nghĩ vậy. Tuy tai nạn xe của Hạo Nhiên có thể liên quan đến nhà họ Tiêu nhưng tai nạn của Hạo Nhiên chắc không phải do họ gây ra. Chưa nói đến việc họ đã ra nước ngoài, mấy ngày nay không ở trong nước. Cho dù có ở trong nước cũng không thể là họ gây ra.”
Trên đời này nếu có ai đó hy vọng Hướng Hạo Nhiên sống lâu trăm tuổi, bình an khỏe mạnh, tài lộc dồi dào, ngoài bố mẹ và người thân của anh ta thì chính là người nhà họ Tiêu.
Chỉ khi Hướng Hạo Nhiên mọi việc thuận lợi, tiền cho nhà họ Tiêu mới có thể không ngừng chảy vào.
Hướng Hạo Nhiên chết rồi sẽ chẳng còn gì cả.
Sở Tuấn nói: “Cho dù giữa họ có mâu thuẫn, xem ra cũng là Hướng Hạo Nhiên có lỗi với nhà họ Tiêu chứ không phải nhà họ Tiêu có lỗi với Hướng Hạo Nhiên. Mấy năm nay Hướng Hạo Nhiên đã lần lượt đưa cho nhà họ Tiêu mấy chục vạn, trong trường hợp này, anh thà tin Hướng Hạo Nhiên giết người diệt khẩu chứ không cho rằng nhà họ Tiêu sẽ ra tay với Hướng Hạo Nhiên.”
Để làm gì chứ?
Trong các vụ án, kẻ đáng nghi nhất chính là bên hưởng lợi nhiều nhất.
Hướng Hạo Nhiên chết, đối với người nhà họ Tiêu mà nói là một tin xấu trời sập.
Cây ATM hết tiền rồi, không khóc ngất trong nhà vệ sinh mới lạ.
Xem xong bia mộ, người nhà họ Tiêu không một ai ở nhà, cũng không nhìn ra manh mối gì, Sở Tuấn liền dẫn An Noãn rời đi.
Trên đường, họ nói về những lỗ tròn mà An Noãn phát hiện trên gạch tường.
Sở Tuấn cũng đồng tình với suy đoán của An Noãn.