“Chờ một chút.” An Noãn vội vàng ngắt lời.
Sở Tuấn cũng ngả người về phía sau một chút.
Hướng Hạo Nhiên có biết mình đang nói gì không?
“Ngày Tiêu Vũ Hoa được chôn cất, cô ấy còn tự hát nữa à? Cô ấy… hát trong quan tài sao?”
“Ồ, không phải vậy.” Hướng Hạo Nhiên nói: “Hai người không hiểu phong tục của họ, vì cô ấy đã chết nhưng nghi lễ cần người sống thực hiện. Nên ngày âm hôn họ đã tìm một người thay thế Tiêu Vũ Hoa.”
“Thay thế thế nào, ai mà chịu làm?”
“Có tiền thì tự nhiên có người chịu.” Hướng Hạo Nhiên nói: “Tìm một người trạc tuổi cô ấy là được, đương nhiên, nếu có thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì càng tốt, không được thì xấp xỉ cũng được. Mặc đồ của Tiêu Vũ Hoa, làm nghi thức tượng trưng.”
“Nhà họ Tiêu tìm ai vậy?”
“Tôi không biết, tôi không thấy mặt.” Hướng Hạo Nhiên nói: “Đội khăn che mặt màu đỏ, chỉ có thể thấy là một cô gái nhỏ có chiều cao tương đương. Lúc đó rất lộn xộn, tôi cũng cảm thấy khá đáng sợ, mơ hồ nghe thấy cô ấy hát… cũng không nghe ra là hát bài gì, nhưng tối hôm trước tôi lại nghe thấy. Tôi thấy hơi bất an nên muốn đến mộ cô ấy xem sao.”
Kết quả đến ngã ba đột nhiên trên tường có ánh sáng lóe lên.
Hướng Hạo Nhiên theo bản năng nhìn sang, rồi nhìn thấy một bức chân dung khổng lồ.
Rượu đã khuếch đại sự kinh hoàng.
Tuy cơ thể Hướng Hạo Nhiên không thể cử động nhưng đầu óc rất tỉnh táo, những chuyện quan trọng gần như đều đã nói hết.
Nhưng nói chuyện một lúc anh ta có chút đuối sức.
Sở Tuấn cũng không hỏi thêm nữa, để anh ta nghỉ ngơi cho tốt.
“Chuyện này tôi sẽ đi điều tra.” Sở Tuấn nói: “Cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, nhưng nếu có người muốn hại cậu, thấy cậu chưa chết chưa chắc đã bỏ qua. Cậu phải thuê vài vệ sĩ canh chừng mới được.”
Bệnh viện là nơi người qua lại suốt 24 giờ, bác sĩ y tá ra vào liên tục. Nếu hung thủ thật sự quyết tâm giết người, hơn nữa còn là kẻ biết tính toán mưu mô thì Hướng Hạo Nhiên cực kỳ nguy hiểm.
Hướng Hạo Nhiên không còn sức nói nữa, gật đầu.
Sở Tuấn đi tìm bố Hướng.
Chuyện này có chút đáng sợ, trước khi điều tra rõ ràng cũng không cần nói với ông quá chi tiết. Tốt nhất là đợi Hướng Hạo Nhiên hồi phục rồi tự mình nói với gia đình.
Anh chỉ nhấn mạnh một điểm với bố Hướng.
“Có người muốn hại Hướng Hạo Nhiên, người này tạm thời vẫn đang ẩn náu trong bóng tối, thân phận không rõ. Để an toàn, tốt nhất là thuê vài người thay phiên nhau canh gác trong phòng bệnh để phòng bất trắc.”
Bố Hướng liên tục gật đầu.
Nhà ông không thiếu tiền thuê vài người, ngay lập tức quyết định thuê vài vệ sĩ thay phiên nhau bảo vệ cho đến khi chuyện này được điều tra rõ ràng.
Sở Tuấn và An Noãn ra khỏi bệnh viện cũng đã đến giữa trưa. Hai người liền tìm một quán ăn gần đó ăn tạm một bữa.
Serum chống nắng Vaseline
Vừa ăn vừa trò chuyện.
“Chuyện này thật kỳ lạ.” Sở Tuấn nói: “Chiều nay anh định đến gặp lại hàng xóm của nhà họ Tiêu. Việc làm âm hôn thế nào cũng có người khác chứng kiến. Cô gái đóng thế cho Tiêu Vũ Hoa, họ chắc phải biết là ai.”
Trừ khi ý đồ giết Hướng Hạo Nhiên đã nảy sinh từ lúc đó, và đã ghi lại tiếng hát của cô gái thay thế, nếu không thì tiếng hát mà Hướng Hạo Nhiên nghe thấy giải thích thế nào?
Chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, là cô gái đó đã hát dưới lầu nhà Hướng Hạo Nhiên.
Phòng của Hướng Hạo Nhiên ở tầng hai, đối diện với con hẻm, còn phòng của bố mẹ anh ta ở tầng một.
Nếu có người trong hẻm hát nhỏ thì chỉ có anh ta mới nghe thấy, bố mẹ anh ta sẽ không nghe thấy.
Thứ hai, có người đã tìm cô gái đó bảo cô ấy hát rồi ghi âm lại tiếng hát, sau đó mang đến cửa sổ nhà Hướng Hạo Nhiên để phát.
Chỉ tiếc là lúc đó Hướng Hạo Nhiên uống say hơi mơ màng, cũng không nghĩ đến việc tìm kiếm ở dưới lầu.
An Noãn nói: “Ừm, người này nhất định rất thân với nhà họ Tiêu, nếu không cũng sẽ không phát bài hát mà cô dâu thay thế đã hát. Hơn nữa người này không phải một mình.”
Để phát nhạc dưới lầu nhà Hướng Hạo Nhiên cần có người ở tại chỗ điều khiển.
Hướng Hạo Nhiên nói, anh ta nghe thấy tiếng liền xuống lầu, xuống lầu là lái xe đi thẳng, quá trình này không quá 3 phút.
Tốc độ xe của Hướng Hạo Nhiên rất nhanh.
Cho dù đối phương cũng có xe, thì việc nhìn thấy Hướng Hạo Nhiên xuống lầu rồi lập tức lái xe đến hiện trường, sau đó lao đến bên tường chuẩn bị sẵn, chờ Hướng Hạo Nhiên đến gần cũng rất gấp gáp.
Lỡ như giữa chừng xảy ra sự cố gì sẽ không kịp.
Đinh có thể đóng sẵn từ trước nhưng bức tranh không thể treo trước.
Đó không phải là nơi hoang vu hẻo lánh, vẫn có người qua lại. Nếu treo sớm, lỡ có người nhìn thấy thì sao?
Cho dù tranh có thể treo trước một chút thì Hướng Hạo Nhiên cũng chỉ đổi hướng khi thấy ánh sáng.
Mà chiếu sáng thuận tiện nhất là dùng đèn pin — cái này bắt buộc phải có người thao tác.
Ước tính sơ bộ, trong chuyện này có ít nhất 2 người, thậm chí có thể có 3 người.
Hai người ăn xong liền đến nhà họ Tiêu.
Chuyện đến bước này cũng chưa chắc đã liên quan đến nhà họ Tiêu, nhưng những người họ biết có liên quan đến chuyện này cũng chỉ có nhà họ Tiêu.
Bóc tách từng lớp, lần theo manh mối, bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng vào nhà họ Tiêu.
Nhà hàng xóm của nhà họ Tiêu hôm qua Sở Tuấn đã đến một lần. Một lần lạ, hai lần quen, gặp mặt chào hỏi đã thân quen hơn.
Nhưng khi Sở Tuấn nhắc đến chuyện âm hôn, sắc mặt đối phương có chút không tốt.
“Đồng chí.” Sở Tuấn nói: “Vẫn là chuyện của nhà họ Tiêu, tôi còn vài vấn đề muốn hỏi.”
“Anh nói đi.”
Người hàng xóm hôm qua đã nhận quà của Sở Tuấn, rất khách sáo.
“Tôi biết lúc đó trước khi Tiêu Vũ Hoa được chôn cất đã tổ chức một đám cưới ma. Tôi muốn biết cô gái thay thế Tiêu Vũ Hoa cử hành đám cưới ma là ai?”
Người hàng xóm há miệng, lộ vẻ khó xử.
“Có khuất tất gì sao?” Sở Tuấn nói: “Bác cứ yên tâm nói, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Trên người Sở Tuấn có khí chất nghiêm nghị khiến người ta cảm thấy tin tưởng.
“Tôi… tôi cũng không rõ.” Người hàng xóm nói: “Cái phong tục này thật là mê tín dị đoan, chúng tôi đều không tin. Anh nói xem, nhà nào lại muốn để con gái mình làm chuyện này chứ, đáng sợ biết bao, xui xẻo biết bao, cho dù là giả cũng khiến người ta sợ hãi.”
“Đúng vậy, có thể hiểu được, nhưng đúng là có một cô gái như vậy.” Sở Tuấn nói: “Hai nhà là hàng xóm, lẽ nào không quen biết?”
“Thật sự không quen.” Người hàng xóm nói: “Chỉ có thể thấy là một cô gái trạc tuổi, đội khăn che mặt màu đỏ nên tôi cũng không thấy mặt cô ấy. Nhưng nghe giọng thì không nhận ra, tôi chắc chắn đó là một cô gái tôi không quen, chắc chắn không phải ở khu này, nếu là con gái ở khu này không thể nào không nhận ra.”
Lại không phải người ở khu này.
Thân phận của cô gái này, e rằng chỉ có vài người nhà họ Tiêu biết, tiếc là bây giờ họ không ở trong nước, cũng không biết khi nào mới trở về.
Sở Tuấn nhìn ra ngoài cửa nói: “Xem ra phải để Hướng Hạo Nhiên đi báo án rồi.”
Báo án rồi, nhiều chuyện sẽ dễ điều tra hơn. Ví dụ như, vào nhà họ Tiêu để tìm hiểu các mối quan hệ.