Sở Tuấn đi tìm một chiếc điện thoại gọi cho bố của Hướng Hạo Nhiên.
Chuyện này bây giờ không thể giấu được nữa, và trọng tâm không phải là vụ tai nạn xe 3 năm trước, chuyện đó không có gì đáng để giữ bí mật, đã là một vụ án đã khép lại.
Trọng tâm bây giờ là: có người muốn giết Hướng Hạo Nhiên.
Tâm trạng của bố Hướng Hạo Nhiên mấy ngày nay cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.
Lên xuống thất thường, lúc cao lúc thấp, lúc ở trên núi cao, lúc ở dưới vực sâu.
Con trai sắp kết hôn, con trai sắp chết, con trai được cứu sống, con trai trước đây đã đâm chết người…
Cũng may ông là người từng trải nên mới không bị đau tim tại chỗ.
Khó cho Sở Tuấn khi ở trong điện thoại vừa phải nói rõ sự việc một cách nhanh chóng và chính xác, vừa phải an ủi bố Hướng.
“Chú, chú đến cục cảnh sát thành phố báo án, nói rõ sự việc hiện tại là được.” Sở Tuấn nói: “Chú yên tâm, chuyện năm đó cháu đã hỏi rõ rồi, Hạo Nhiên không có chuyện gì, nhà mình chỉ thiệt hại một ít tiền bạc thôi.”
Gần 20 vạn, số tiền này e rằng không thể đòi lại được.
Chưa nói đến việc số tiền này đưa không rõ ràng, cũng chưa chắc có bằng chứng, chỉ cần nhìn cách hành xử của nhà họ Tiêu ba năm nay, tiền chắc đã tiêu gần hết, chẳng còn lại bao nhiêu.
Loại hành vi này xét theo pháp luật là tội tống tiền, có kiện ra tòa thì cuối cùng cũng chẳng lấy lại được bao nhiêu.
Dựa vào việc nhà họ tự kiếm tiền trả nợ cũng không thực tế, cả đời cũng không kiếm lại được mấy đồng.
May mà bố Hướng tuy xót gần 20 vạn này nhưng số tiền này đối với gia đình ông không đến mức tổn hại đến gân cốt, và so với người con trai duy nhất thì càng không là gì.
“Của đi thay người, của đi thay người.” Bố Hướng luôn miệng nói: “Chỉ cần người không sao là tốt rồi.”
Sau khi bàn bạc xong, bố của Hướng Hạo Nhiên liền đến cục cảnh sát thành phố.
Sở Tuấn gọi điện cho Giang Tiếu Ngu, tình hình mà bố Hướng Hạo Nhiên báo cảnh sát còn không rõ ràng bằng lời Sở Tuấn nói, nhưng đó là để đi theo quy trình, một số việc sẽ dễ dàng thực hiện hơn.
Cúp điện thoại, Sở Tuấn nói: “Đi, vào nhà.”
“Vậy là vào nhà được rồi sao?” An Noãn có chút ngạc nhiên: “Không cần đợi lệnh khám xét à?”
“Không cần, có thể bổ sung sau.” Sở Tuấn bắt đầu cạy khóa: “Anh có quyền hạn này, có thể tự mình phán đoán có cần vào nhà khám xét hay không.”
An Noãn gật đầu, thật tốt.
Rất nhanh cửa đã mở, hai người bước vào nhà.
Ngôi nhà này bên ngoài không khác gì nhà dân tự xây thông thường nhưng bên trong thì khác.
Tủ cũng bị khóa, ngăn kéo cũng bị khóa, sau khi mở ra, bên trong đầy ắp đồ đạc.
Nào là sữa mạch nha, thịt hộp, nước ngọt, đường trắng, đường đỏ, đều là những thứ tốt của thời đại này, gia đình bình thường, chỉ vào dịp lễ tết sinh nhật con cái mới mua một ít để ăn cho đỡ thèm. Nhà họ Tiêu quả nhiên có tiền, ngày thường trong nhà cũng tích trữ rất nhiều.
Serum chống nắng Vaseline
“Gia đình này dựa vào con gái mình, thật đúng là một bước lên trời, sống một cuộc sống tốt đẹp mà người thường không thể tưởng tượng được.”
Nhà họ Tiêu có một gian nhà chính, hai phòng ngủ.
Sau khi xem xét một vòng trong nhà chính, An Noãn và Sở Tuấn mỗi người vào một phòng để kiểm tra.
An Noãn xem phòng của hai ông bà.
Phòng này thì không có gì khác biệt so với nhà dân thông thường, chỉ là đồ dùng sinh hoạt trong phòng chất lượng đều không tồi. Mở ngăn kéo, bên trong còn có một ít dầu bôi mặt, kem dưỡng da các loại.
Tiêu Vũ Hoa đã qua đời được 3 năm nhưng những thứ này đều mới, rõ ràng không phải của cô gái nhỏ dùng mà là của mẹ Tiêu dùng.
Một người phụ nữ nông dân trồng ruộng, cả đời có thể cũng sẽ không bỏ tiền ra mua những thứ không cần thiết như kem dưỡng da — thế mà mẹ Tiêu lại chăm chút bản thân như vậy, đúng là hiếm có.
Kiểm tra từng ngăn kéo một, tủ quần áo, gầm giường đều đã xem.
Một lúc sau, hai người quay trở lại nhà chính.
Ngồi xuống đối chiếu.
An Noãn lắc đầu, Sở Tuấn cũng lắc đầu.
Xem ra là không có phát hiện gì.
Chỉ là một gia đình bình thường có tiền mà thôi.
Nhưng không có gì cả cũng không bình thường.
An Noãn nói: “Không đúng, Tiêu Vũ Hoa này đã chết 3 năm rồi mà.”
“Đúng vậy.”
“Ba năm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài.” An Noãn nói: “Nhưng trong nhà họ sao lại không có một chút gì liên quan đến Tiêu Vũ Hoa vậy?”
“Đúng là rất kỳ lạ.”
Gia đình bình thường, nếu có người thân qua đời, nhất định sẽ để lại một số dấu vết.
Giống như nhà An Noãn, vì phong tục, chăn màn quần áo của người đã khuất đều phải đốt đi, nhưng trong nhà vẫn còn ảnh, có thư bố để lại, có ly rượu của bố, có rất nhiều dấu vết từng để lại.
Người nhà sao có thể dễ dàng bị lãng quên như vậy.
Đây không phải là 30 năm, chỉ là 3 năm.
Cho dù không phải là đứa con gái được yêu thương lắm cũng không đến mức mới ra đi 3 năm mà như thể chưa từng tồn tại vậy.
Một tấm ảnh hay một thứ gì liên quan đến cô gái cũng không có.
“Vô lý thật.” An Noãn dùng tay chống cằm: “Cho dù những thứ khác đều đã hủy đi cũng nên còn lại một số giấy tờ cần thiết chứ?”
Giấy khai sinh, giấy chứng tử, một người đã sống trong môi trường đó 13 năm, sao có thể không để lại một chút dấu vết nào.
Cho dù sợ thấy vật nhớ người thêm đau lòng cũng chỉ là cất đồ đi chứ không đến mức vứt hết đi chứ?
Hai người bàn bạc một lát rồi lại sang nhà bên cạnh.
Bác gái nhà bên cạnh nhìn thấy Sở Tuấn và An Noãn lại đến, phản ứng đầu tiên là vội vàng đóng cửa, nhưng đã chậm một bước.
“Bác gái, cháu còn có chút chuyện muốn hỏi ạ.” Sở Tuấn cười nói: “Không biết có tiện không.”
“Tôi… tôi còn phải nấu cơm tối nữa.” Bác gái hàng xóm cười gượng: “Cháu trai lớn của tôi sắp về rồi.”
“Hôm nay đừng nấu cơm nữa.” Sở Tuấn rút ra 10 tệ nhét vào tay bác gái: “Cháu mời nhà mình ra nhà hàng quốc doanh ăn một bữa.”
Bác gái còn có thể nói gì nữa, chỉ đành đồng ý.
“Đồng chí Sở, anh đã đến mấy lần rồi, những gì tôi biết đều đã nói hết rồi, anh còn muốn hỏi gì nữa?”
“Vẫn là hỏi chuyện nhà họ Tiêu.” Sở Tuấn đóng cửa, đi thẳng vào vấn đề: “Vẫn muốn hỏi chuyện của Tiêu Vũ Hoa.”
Bác gái hàng xóm bất lực: “Đã hỏi hai lần rồi… Đồng chí Sở, tôi thật sự đã nói hết rồi.”
“Vâng, nhưng vẫn muốn hỏi thêm.” Sở Tuấn nói: “Bác gái, cháu muốn biết tình hình của Tiêu Vũ Hoa lúc ở nhà, chi tiết về ăn ở, sinh hoạt, quan hệ trong gia đình, bố mẹ và anh trai đối xử với cô ấy thế nào?”
Những câu hỏi này trước đây đã hỏi qua một lượt.
Câu trả lời nhận được là “bình thường”.
Sở Tuấn vẫn luôn nghĩ đây chỉ là một gia đình bình thường, quan hệ bình thường. Không có suy nghĩ gì khác.
Nhưng bây giờ xem ra… chưa chắc.
Lý do bác gái hàng xóm không nói gì cũng rất dễ hiểu — người bình thường không thích xen vào việc người khác, càng không muốn nói xấu hàng xóm.
Huống hồ Tiêu Vũ Hoa đã chết 3 năm rồi, ai lại muốn bàn tán về chuyện này chứ.
Bàn tán qua lại, nếu truyền ra ngoài để nhà họ Tiêu biết thì khó xử biết bao, sau này hàng xóm còn nhìn mặt nhau thế nào?
Hơn nữa, từ khi nhà họ Tiêu có tiền, ai mà chẳng từng được hưởng chút lợi từ họ?
Sắc mặt của bác gái có chút khó coi.