Có thể ngược đãi con gái ruột của mình đến mức đánh chửi không ngừng, khiến hàng xóm láng giềng đều biết, lại còn mắng ra những lời khó nghe như thế, thì rõ ràng không phải kiểu người chịu được thiệt, chịu được ấm ức. Một kẻ tính tình ngang ngược như vậy, nếu đã chịu thiệt mà không đòi lại công bằng thì chỉ có thể là trong lòng có điều khuất tất.
Chuyện này càng lúc càng trở nên rối rắm khó hiểu.
Sở Tuấn trở về cục cảnh sát mở cuộc họp.
Nếu bố của Hướng Hạo Nhiên đã báo cảnh sát thì vụ án này nên được đưa ra để mọi người cùng thảo luận.
Khi báo cảnh sát, bố Hướng đã kể lại đầu đuôi sự việc cho Giang Tiếu Ngu nghe một lần nhưng ông nói không rõ ràng bằng Sở Tuấn.
Mọi người ngồi xuống trong phòng họp.
Đầu tiên, Sở Tuấn kể cho mọi người nghe về nguyên nhân, bao gồm tai nạn xe của Hướng Hạo Nhiên 3 năm trước, lựa chọn giải quyết riêng, đám cưới ma, đưa tiền cho nhà họ Tiêu, gửi anh trai của Tiêu Vũ Hoa đi du học…vv.
Những gì điều tra được hôm nay thì để An Noãn kể, vì cô là người ghi chép, nói sẽ rõ ràng hơn.
Sau khi nói xong, Sở Tuấn còn bổ sung một thông tin, đó là việc đính hôn của Hướng Hạo Nhiên. Tuy tạm thời chưa có bằng chứng chứng minh việc đính hôn có liên quan đến vụ án lần này nhưng đây cũng là sự việc bất thường vừa xảy ra gần đây. Không phát hiện ra mối liên hệ không có nghĩa là không có mối liên hệ.
Có lẽ chỉ là họ chưa phát hiện ra, nói ra để mọi người cùng nhau suy nghĩ biết đâu người khác lại phát hiện ra.
Cục cảnh sát chưa bao giờ khuyến khích chủ nghĩa anh hùng cá nhân, mỗi một thành công đều là của tất cả mọi người.
Sau khi nói xong, Sở Tuấn nói: “Bây giờ tình hình là như vậy, tạm thời vẫn chưa liên lạc được với người nhà họ Tiêu, nhưng họ tạm thời cũng không phải nghi phạm, khả năng không phải là kẻ ra tay với Hướng Hạo Nhiên.”
Giang Tiếu Ngu nói: “Nếu là như vậy, có khả năng nào người trước đây đã ra tay ở nhà họ Tiêu và hung thủ là cùng một người không? Nhà họ Tiêu và Hướng Hạo Nhiên, trong chuyện của Tiêu Vũ Hoa có cùng một thân phận.”
Chính là những người đối xử không tốt với Tiêu Vũ Hoa.
Đối với người này, bố và anh trai của Tiêu Vũ Hoa cùng với Hướng Hạo Nhiên đều là người xấu.
Chẳng qua là mức độ xấu khác nhau mà thôi.
Bố và anh trai của Tiêu Vũ Hoa hiện tại không ở trong nước, nếu ở, chưa chắc đã không phải là mục tiêu của hung thủ.
Hoặc nếu không tìm được người này, đợi họ trở về có khả năng họ cũng gặp họa.
“Rất có khả năng này.” Sở Tuấn nói: “Tiêu Vũ Hoa mất khi mới 13 tuổi. Với độ tuổi này, tạm thời chúng ta loại trừ khả năng hung thủ và cô bé có quan hệ nam nữ yêu đương mà giết người vì tình. Nếu hắn làm tất cả vì cô bé thì nhất định là người quen biết cô. Hãy tiếp tục điều tra các mối quan hệ của nhà họ Tiêu, kể cả họ hàng.”
Người này có thể sắp đặt một kế hoạch giết Hướng Hạo Nhiên kỹ lưỡng như vậy không thể nào là một đứa trẻ, nhất định phải là một người lớn.
Một người lớn đồng cảm với Tiêu Vũ Hoa. Ba năm qua, hắn có khả năng ở xa, hoặc ở gần nhưng không tiện ra tay.
An Noãn vẫn luôn dùng bút chọc vào cuốn sổ ghi chép.
Cảm thấy đã bỏ sót gì đó.
Lư Thụy Trạch ở bên cạnh nhìn An Noãn chọc vào cuốn sổ ghi chép làm thủng từng lỗ trên giấy, chỉ muốn muốn lấp đầy những cái lỗ đó.
Bệnh ám ảnh cưỡng chế suýt nữa đã phát tác.
Dove_Serum vùng da cánh
Sở Tuấn nói: “An Noãn, em còn muốn nói gì không.”
“Ừm…” An Noãn dừng động tác chọc giấy: “Em cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc đính hôn của Hướng Hạo Nhiên.”
Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Khoảnh khắc trước đính hôn, khoảnh khắc sau đối phương liền quyết định ra tay giết người.
Hai chuyện liên tiếp nhau như vậy, nói là hoàn toàn không liên quan thì không thuyết phục.
Nhưng mối quan hệ là gì?
An Noãn đột nhiên đứng dậy.
“Em biết rồi.”
“Nói đi.”
An Noãn vỗ bàn.
“Hướng Hạo Nhiên đã phản bội.”
Lư Thụy Trạch hỏi trước: “Ý gì?”
“Ý là Hướng Hạo Nhiên đã kết hôn với Tiêu Vũ Hoa, tuy không có giấy đăng ký kết hôn nhưng thực ra theo một nghĩa nào đó, Hướng Hạo Nhiên đã kết hôn, anh ta là chồng của Tiêu Vũ Hoa, đúng không.”
Điều này đúng, tuy nhà nước không thừa nhận nhưng dân gian thừa nhận.
An Noãn nói: “Chúng ta giả sử người này ở trong làng, ở bên cạnh nhà họ Tiêu. Hai năm trước hắn ra tay với nhà họ Tiêu, nhưng những gì hắn làm chỉ là những hành vi như giết gà, giết heo, giết chó, những hành vi này giống như một trò đùa để xả giận hơn, hoàn toàn không thể so sánh với cấp độ giết người.”
Người này cũng ghét người nhà họ Tiêu nhưng những gì hắn làm với họ chỉ là quấy rối.
Có lẽ sau này còn có những chuyện quấy rối khác.
Nhưng vì người nhà họ Tiêu có tật giật mình, không dám nói cũng không dám trả đũa, nên cho dù có xảy ra, chỉ cần không phải chuyện lớn, biết đâu họ cũng ngậm bồ hòn làm ngọt, người khác hoàn toàn không biết.
Đến lượt Hướng Hạo Nhiên thì không phải là trò đùa nữa mà là muốn mạng một cách trắng trợn.
“Đối phương sở dĩ ban đầu không ra tay với Hướng Hạo Nhiên là vì Hướng Hạo Nhiên là chồng của Tiêu Vũ Hoa. Nể mặt Vũ Hoa nên cho Hướng Hạo Nhiên một con đường sống.”
“Nhưng bây giờ khác rồi, Hướng Hạo Nhiên đã đính hôn với người khác. Sự phản bội này khiến đối phương không thể chấp nhận. Thế là vào đêm anh ta đính hôn đã ra tay.”
An Noãn đột nhiên cảm thấy một trận ớn lạnh.
Trước đây Hướng Hạo Nhiên còn theo đuổi cô rầm rộ.
Tuy cô không đồng ý, nhưng đối phương là người có thể tạo ra tai nạn xe để giết người, loại người này không giống người bình thường, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để phỏng đoán.
Lỡ như hắn nghĩ đối tượng theo đuổi của Hướng Hạo Nhiên là tình địch của Tiêu Vũ Hoa thì sao?
Lỡ như hắn muốn giúp Tiêu Vũ Hoa trừ khử tình địch thì sao? Điều này khó nói lắm.
An Noãn mơ hồ cảm thấy mình đã nhặt lại được một mạng.
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra, ý nghĩ kinh khủng hơn liền đến.
An Noãn nói: “Đội trưởng Sở, mau liên lạc với vị hôn thê của Hướng Hạo Nhiên, hung thủ rất có thể sẽ ra tay với cô ấy.”
Bây giờ mọi người đều cho rằng đứa con trong bụng Lang Nhược Ly là của Hướng Hạo Nhiên, hung thủ làm sao có thể chịu đựng được điều này? Trước tiên giết Hướng Hạo Nhiên, sau đó g**t ch*t đứa con trong bụng Lang Nhược Ly, như vậy mới hả dạ.
Sắc mặt Sở Tuấn cũng thay đổi.
Trước đây anh đã điều tra Lang Nhược Ly, lúc đó là coi Lang Nhược Ly là nghi phạm, nhưng không tìm ra bất kỳ mối liên hệ nào giữa Lang Nhược Ly và chuyện này nên đã tạm thời gạt cô ta sang một bên, tạm thời không có nghi ngờ.
Giờ nghe An Noãn nói như vậy, Lang Nhược Ly không phải là nghi phạm mà là có nguy hiểm.
Vì Hướng Hạo Nhiên, cô ấy có thể là mục tiêu tiếp theo của hung thủ.
Lời này rất có lý.
Mục tiêu này sẽ không phải là bố mẹ của Hướng Hạo Nhiên.
Bố mẹ là thế hệ đã qua rồi, tuy nếu xảy ra chuyện cũng khiến người ta đau lòng nhưng dù thế nào đi nữa cũng không đau lòng bằng việc một đứa trẻ sơ sinh bị hại.
Sở Tuấn lập tức nói: “Tạm dừng họp, tôi đi gọi điện thoại.”
Anh có số điện thoại nhà Lang Nhược Ly, bây giờ phải liên lạc ngay với cô ta để nhắc cô ta thời gian này nâng cao cảnh giác, chú ý an toàn.
Bất kể cô ta và Hướng Hạo Nhiên có những mối hận thù phức tạp gì, có gài bẫy Hướng Hạo Nhiên hay không, mạng sống của cô ta và đứa con trong bụng đều là điều mà cảnh sát cần bảo vệ.
Sở Tuấn rời phòng họp đi gọi điện.
Trong phòng họp, mọi người bước vào giai đoạn thảo luận tự do.
Giang Tiếu Ngu cũng đã nghĩ đến điều mà An Noãn vừa lo lắng.
“Tiểu An, tôi nhớ lúc trước Hướng Hạo Nhiên còn theo đuổi cô nữa, may thật. Bị hung thủ để ý rất nguy hiểm.”
An Noãn vừa gật đầu vì may mắn vừa cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.
Cảm thấy có chút bất an.