Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 310.




Bác hàng xóm nói một cách mơ hồ: “Thì… cũng bình thường thôi… nhà ai chả sống na ná nhau?”

“Bác gái.” Sở Tuấn chậm rãi nói: “Những gì cháu biết không phải như vậy.”

Sắc mặt bác gái thay đổi.

“Anh… anh biết gì?”

Sở Tuấn nói: “Cháu nghe nói nhà họ Tiêu đối xử với cô con gái này rất tệ.”

Biểu cảm trên mặt bác gái nhất thời không kịp thay đổi.

“Bác gái.” Sở Tuấn nói: “Chuyện này không phải chuyện bình thường, cháu làm ở đội cảnh sát hình sự, nếu bác biết gì mà không nói, đợi đến khi chuyện này được điều tra rõ ràng, bác sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.”

Lấy tình cảm động lòng người, lấy lý lẽ thuyết phục.

Bác gái chậm rãi gật đầu: “Đúng… tôi biết.”

“Vậy nên bác nhất định phải có gì nói nấy, không được giấu giếm. Tiêu Vũ Hoa đã chết nhưng ông trời đang nhìn đấy.”

Sở Tuấn chỉ tay lên trời.

Tiếc là bây giờ đang ở trong phòng, không có ông trời, chỉ có trần nhà.

Sắc mặt bác gái có chút khó coi.

Người ở tuổi này vẫn còn sợ ma, không qua được cửa ải lương tâm.

Im lặng một lúc, sắc mặt bác gái dịu đi một chút, cuối cùng, thở dài một hơi.

“Nhà họ… đối xử với Vũ Hoa không tốt.”

An Noãn lấy ra sổ ghi chép và bút chuẩn bị ghi lại.

“Cụ thể thì sao? Không tốt như thế nào, bác biết những chuyện gì?”

Bác gái rót nước cho cả hai người.

“Ôi! Thật ra cũng không phải chuyện gì lạ, chỉ là những chuyện sinh hoạt hàng ngày thôi.” Bác gái nói: “Nhà họ Tiêu có hai đứa con, một trai một gái. Đứa lớn là con trai, ban đầu họ không muốn có đứa thứ hai nhưng bác sĩ nói trong bụng là con gái nên đã giữ lại. Nghĩ rằng đợi con gái lớn lên gả đi, nhận một khoản tiền thách cưới, vừa hay có thể cưới vợ cho con trai.”

Đây không phải là suy nghĩ của riêng một gia đình nào mà là suy nghĩ của rất nhiều gia đình.

Những gia đình có cả con trai và con gái, muốn bố mẹ đối xử công bằng như nhau là chuyện rất khó.

Những gia đình bình thường, việc ưu tiên nguồn lực cho con trai là chuyện bình thường, chỉ cần không bóc lột con gái để bù đắp cho con trai thì đã là may mắn.

Bác gái nói: “Bắt đầu đã mang tư tưởng như vậy, hai người nghĩ xem, nhà họ có thể đối xử tốt với cô bé đó không?”

An Noãn nghe vậy, chỉ cảm thấy vô cùng may mắn.

Serum chống nắng Vaseline
Cơ thể này của cô tuy chỉ có một người bố nhưng là con gái một, bố cô cũng rất cưng chiều. Mẹ mất sớm, chỉ có một nửa tình yêu thương của gia đình nhưng tình yêu này không bị ai chia sẻ.

Vậy nên tính cách của An Noãn cũng không tệ, cởi mở tự tin, nếu không cũng sẽ không một mình đến Bắc Kinh từ hôn một cách mạnh mẽ như vậy.

Chỉ là có chút ngây thơ vì được cưng chiều nên mới bị lừa.

Vạn sự khởi đầu nan.

Khi nói câu đầu tiên có thể rất khó khăn, phải cân nhắc nhiều điều.

Nhưng một khi đã nói thì như mở van nước, tuôn trào không dứt.

Bác gái thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện đã qua.

Giữa hai nhà hàng xóm sống cạnh nhau không có gì có thể che giấu.

Từ nhỏ, nhà họ Tiêu đã đối xử không tốt với cô gái này.

Từ nhỏ đã bắt cô bé làm việc nhà, nấu cơm, giặt quần áo, v.v. Có thịt, có đồ ăn ngon đều dành cho anh trai ăn trước, cả năm cũng không được ăn một quả trứng.

Đến tuổi, tuy cũng cho cô bé đi học nhưng thật ra là để con gái có văn hóa, dễ gả, dễ đòi tiền thách cưới.

Bác gái nói: “Tạo nghiệp quá, đều là con mình đẻ ra, cho dù không thích cũng không thể đối xử với nó như vậy. Vũ Hoa ở nhà, họ muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng. Mắng rất khó nghe, tôi không thể mắng ra những lời như vậy.”

Không chỉ mắng, còn động tay động chân, Tiêu Vũ Hoa thường xuyên bị đánh đến thương tích đầy mình.

Lúc đầu họ không hề né tránh người khác.

Trên người Tiêu Vũ Hoa thường xuyên bầm tím, ngực, lưng, tay, chân đều là vết thương.

Nhưng chuyện này cũng khó can thiệp, ở làng ai mà không đánh con? Cùng lắm là có người thực sự không chịu được nữa thì nói vài câu.

Nhà họ Tiêu chỉ cần một câu “tôi đánh con nhà tôi, không ai được xen vào” là có thể chặn miệng mọi người.

Sau này Tiêu Vũ Hoa lớn hơn một chút, cô gái mười mấy tuổi cũng đã ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp. Nhà họ Tiêu cũng kiềm chế hơn một chút, không đánh vào mặt nữa.

Nhưng đối với cô vẫn động một chút là đánh mắng, chưa từng có một câu tử tế.

An Noãn vừa viết vừa cảm thấy nặng lòng.

Điều này giải thích tại sao sau khi Tiêu Vũ Hoa bị hại, nhà họ Tiêu lập tức đạt được thỏa thuận hòa giải với Hướng Hạo Nhiên. Chỉ cần tiền, hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác.

Nào là báo thù, nào là bất bình, không có, không có gì cả, chỉ có tiền.

Bác gái nói một hơi 10 phút, nói một cách đầy phẫn nộ mà vẫn chưa thỏa.

Mãi đến khi bác gái dừng lại uống nước Sở Tuấn mới nói: “Nếu đã như vậy thì lúc Tiêu Vũ Hoa mất, người nhà chắc không buồn chút nào phải không?”

“Có gì mà buồn.” Bác gái cười lạnh một tiếng: “Nói là buồn, chi bằng nói là sợ hãi.”

“Sợ… gì?”

“Còn có thể sợ gì nữa? Sợ con bé nửa đêm hiện về tìm họ tính sổ chứ sao.”

Trong lòng An Noãn dấy lên một suy nghĩ kỳ lạ.

Cái đêm Tiêu Vũ Hoa bị Hướng Hạo Nhiên đâm chết chính là lúc nửa đêm đột nhiên chạy ra ngoài. Xem ra chín phần mười là đã cãi nhau với gia đình nên mới hoảng loạn chạy ra đường.

Hơn nữa, tình trạng sức khỏe của cô bé lúc đó cũng khó nói.

Hướng Hạo Nhiên lúc đó vừa uống chút rượu lại vội vàng, không tỉnh táo lắm, nếu không chuyện này có lẽ đã không như vậy.

Chỉ tiếc là 3 năm đã trôi qua, thi thể của Tiêu Vũ Hoa cũng đã sớm thành xương cốt, bây giờ cho dù có nghi vấn gì về thi thể, muốn mở quan tài kiểm tra cũng rất phiền phức.

Bác gái lẩm bẩm nói rất nhiều.

“Đây là làm chuyện khuất tất, sợ ma gõ cửa đây mà.” Sở Tuấn nói: “Chắc việc gả cưới ma cho cô bé cũng là vì lý do này.”

Người sống có thể khống chế, người chết khó khống chế.

Người nhà họ Tiêu, lúc Tiêu Vũ Hoa còn sống đối xử tệ với cô, sau khi cô chết vì sợ mình bị báo ứng nên mới muốn tìm mọi cách để an ủi.

An Noãn đột nhiên nói: “Vậy cô ấy có trở về tìm họ chưa?”

Mặt bác gái đột nhiên biến sắc.

An Noãn và Sở Tuấn đều kinh hãi.

Xem thái độ của bác gái này, là thật sự đã trở về rồi sao?

Làm sao có thể?

“Thật sự đã trở về tìm?” Sở Tuấn cũng tò mò: “Khi nào? Làm sao trở về? Tìm như thế nào?”

“Ừm… cái này tôi cũng không chắc.” Bác gái nói: “Các đồng chí cảnh sát, tôi chỉ biết gì nói nấy, hai người nghe rồi thôi. Đừng nói tôi tuyên truyền tư tưởng mê tín dị đoan nhé.”

“Không đâu không đâu.” Sở Tuấn nói: “Tất nhiên là không, bác cứ nói đi.”

Bác gái gật đầu.

“Vào năm kia, ừm, mùa hè năm thứ 2 sau khi Vũ Hoa gặp chuyện, đột nhiên đàn gà nhà họ đều chết hết. Chó trong sân cũng đều chết, còn nữa, lúc đó nhà họ còn nuôi hai con heo con… cũng chết.”

Gà và chó thì thôi, nhưng heo, đó là thứ có giá trị.

An Noãn nói: “Chết như thế nào?”

“Không biết nữa.” Bác gái nói: “Chúng tôi đều nghĩ, có phải nhà họ đã đắc tội với ai nên có người muốn trả thù, đều bảo họ mau báo cảnh sát. Nhưng nhà họ cứ không chịu, nói gì cũng không chịu.”

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận