Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 315.




Người từng dạy Tiêu Vũ Hoa không chỉ có một giáo viên, giờ ai không có tiết hoặc tiết học không gấp thì đều được gọi tới.

Đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm của cô bé.

Giáo viên chủ nhiệm của Tiêu Vũ Hoa là một cô giáo 30 tuổi, đeo kính, trông rất nho nhã.

Nhắc đến Tiêu Vũ Hoa đương nhiên là nhớ.

“Các thầy cô.” Sở Tuấn nói: “Tôi muốn nhờ các thầy cô cố gắng nhớ lại, trong ký ức của mình, cô bé Tiêu Vũ Hoa có xảy ra chuyện gì đặc biệt không. Đặc biệt là những chuyện liên quan đến gia đình cô bé. Hoặc là… có người thân, bạn bè gì đặc biệt không?”

An Noãn lấy ra sổ ghi chép, đồng thời thở dài một hơi.

Số chữ viết trong mấy ngày gần đây còn nhiều hơn số chữ viết trong một tháng trước đó.

Ban đầu các thầy cô còn hơi giữ kẽ, nhưng sau thì bắt đầu trò chuyện rôm rả, cùng nhau nhớ lại cô học trò tên Tiêu Vũ Hoa của ba năm trước.

Một giáo viên nói: “Người nhà Tiêu Vũ Hoa chắc chắn có chút mê tín dị đoan.”

“Sao lại nói vậy?”

“Tôi thường ngửi thấy mùi thơm trên người cô bé, là loại mùi hương của nhang đèn cúng bái. Không phải mùi kem dưỡng da. Chỉ những gia đình thường xuyên thờ cúng tượng Phật thì trên người mới có mùi hương này. Nhưng cô bé mới chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, bản thân cô bé chắc không thể ngày nào cũng đi cầu thần bái Phật được, vậy chắc chắn là người nhà có thói quen này.”

An Noãn ghi lại, nhưng nhớ lại thì thấy hơi lạ.

Cô và Sở Tuấn đã đến nhà họ Tiêu để kiểm tra, từng phòng, từng tủ đều đã kiểm tra.

Không thấy thứ gì kỳ lạ.

Cũng không thấy đồ vật cầu thần bái Phật.

Bây giờ người ta không còn công khai thờ cúng nữa; trước đây nữa, đó còn là “tứ cựu” bị phê phán.

Giống như đám cưới ma lúc Tiêu Vũ Hoa mất, đây đều là những việc được tổ chức lén lút trong dân gian, không thể công khai, nếu không sẽ bị đến nhà giáo dục.

An Noãn nói: “Các thầy cô, có ai ở cùng làng với Tiêu Vũ Hoa không? Hoặc là ở gần đó, không xa lắm.”

Thật trùng hợp, giáo viên chủ nhiệm của Tiêu Vũ Hoa chính là người cùng làng với cô bé, chỉ là không phải hàng xóm, một người ở đầu làng, một người ở cuối làng.

An Noãn nói: “Cô giáo, cô có biết trong làng của cô hoặc là các làng lân cận có ai kiểu như thầy pháp, thầy cúng, đại sư… không?”

Sắc mặt giáo viên chủ nhiệm thay đổi: “Đó không phải là tuyên truyền mê tín dị đoan sao?”

“Đúng, nhưng đây cũng là tâm lý bình thường của con người.” An Noãn tỏ vẻ thông cảm: “Tuy nói là không nên nhưng đôi khi con người cũng cần một chỗ dựa tinh thần. Chỉ cần không quá đáng, không lừa lọc thì tôi nghĩ vẫn có thể xử lý linh hoạt.”

Sự tồn tại là hợp lý.

Văn hóa Trung Hoa truyền lại hàng ngàn năm, bất kể là tinh hoa hay là những thứ hủ tục phong kiến, nếu đã tồn tại lâu dài thì chắc chắn có lý do của nó. Tín ngưỡng ở mức độ vừa phải cũng không có gì đáng trách.

“Vậy à…”

Nước tẩy trang
Giáo viên chủ nhiệm nhìn vẻ mặt của An Noãn, suy nghĩ một chút, cảm thấy những gì An Noãn nói là lời thật lòng, không có ý đồ gài bẫy, liền nghiêm túc suy nghĩ.

“Hình như có một người.” Giáo viên chủ nhiệm nói: “Làng chúng tôi những năm trước thực ra vẫn còn khá lạc hậu, nhiều người đều tin vào những thứ hư vô mờ ảo. Cưới xin ma chay phải xem ngày, có người qua đời phải mời người làm lễ. Còn có một số phong tục kỳ lạ.”

Có trẻ sơ sinh khóc đêm, có trẻ em bị kinh sợ thì phải mời người đến gọi hồn.

Bao gồm đám cưới ma, vân vân và vân vân, thậm chí còn có chuyện bị bệnh không đi bệnh viện, mời người đến nhảy đồng uống nước bùa.

Các giáo viên đều là những người có kiến thức, có văn hóa, tất nhiên là tôn sùng khoa học, không tin những thứ này, nhưng khi nghe cũng khó tránh khỏi có chút tò mò, cũng rất hào hứng.

An Noãn còn hóng hớt cùng họ.

“Trước đây ở quê tôi cũng có một vị đại sư lợi hại, nói là nước bùa chữa được bách bệnh.” An Noãn nói: “Điều kỳ diệu là… nước bùa của ông ta thực sự rất linh nghiệm. Nước bùa của ông ta không thể nói là chữa được bách bệnh nhưng thực sự có thể chữa được nhiều bệnh nhỏ.”

Mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Sở Tuấn cũng nghe rất kỹ.

An Noãn chưa bao giờ tin vào quỷ thần, không tin vào số mệnh, vị đại sư mà cô nói chắc chắn rất đặc biệt.

“Nhưng ông ta không chữa tất cả bệnh, có bệnh chỉ cần nhìn là nói nước bùa chữa được, có bệnh thì lắc đầu nói không được rồi tìm lý do từ chối. Mọi người đoán xem? Chín phần mười những ca mà ông ta nói là chữa được thì nước bùa quả thật hiệu nghiệm, thần kỳ vô cùng, tiếng tăm nổi như cồn, người ta còn gọi ông là thần tiên giáng thế, nhiều người mang tiền đến biếu.”

Giáo viên chủ nhiệm không kìm được nói: “Rồi sao? Chẳng lẽ ông ta thật sự có bản lĩnh đó.”

An Noãn bật cười: “Sau đó ông ta bị người ta tố cáo, cảnh sát điều tra. Vị đại sư này trước đây là một bác sĩ nên bệnh nào cũng có thể chẩn đoán được một chút, nhìn triệu chứng là có thể phân biệt được. Lá bùa của ông ta không phải là lá bùa bình thường, trong mực viết chữ trên lá bùa có thêm kháng sinh thú y, dược lực mạnh hiệu quả lớn, tác dụng tức thì. Nhiều bệnh vặt uống vào đều có thể khỏi.”

Mọi người đều nghe đến ngẩn người.

“Vậy nên.” An Noãn tổng kết: “Những thứ này đều là lừa đảo, không thể tin được.”

Mọi người liên tục gật đầu đồng ý.

Sở Tuấn nói: “Cô giáo Lý, có thể phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến đến tìm vị đại sư trong làng được không.”

Nếu người nhà họ Tiêu có điều gì khuất tất trong lòng sẽ không nói với người ngoài, nhưng trong lòng lại không thể giải tỏa được, biết đâu sẽ tiết lộ một chút trước mặt đại sư.

Cho dù nói không nhiều, thì chuyện tổ chức đám cưới ma lúc Tiêu Vũ Hoa qua đời, chuyện này vị đại sư này chắc chắn biết chứ?

Thời đại này vì giao thông và thông tin liên lạc không thuận tiện, người dân ít có cơ hội đi xa, đa số cuộc sống đều tập trung quanh nơi ở. Có những người cả đời không rời khỏi một mẫu ba sào đất, nơi đi xa nhất chính là làng xã bên cạnh.

Những người sống ở vùng ngoại ô Bắc Kinh đã là những người rất có kiến thức, nếu sống ở vùng núi, cả đời chưa ra khỏi làng cũng có.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn đồng hồ: “Nhưng bây giờ tôi vẫn đang trong giờ làm.”

Lãnh đạo nhà trường lập tức bày tỏ: “Cô giáo Lý, hôm nay cho cô nghỉ, cô cứ hỗ trợ đội trưởng Sở điều tra vụ án. Ở trường chúng tôi sẽ sắp xếp.”

Hôm nay không cần phải về trường dạy nữa, giáo viên chủ nhiệm nghe vậy liền lập tức đồng ý.

Ai mà không muốn được nghỉ một ngày chứ.

Dẫn Sở Tuấn và An Noãn đi tìm đại sư cũng không cần tìm cả ngày. Huống hồ nhà vị đại sư đó cách nhà cô ấy không xa, tìm xong tiện đường là về luôn.

Sau khi nói chuyện thêm một chút mà không thu thêm được thông tin gì, Sở Tuấn liền dẫn theo cô giáo Lý đi.

Lái xe về làng.

Cô giáo Lý lên xe không khỏi lại than thở một phen.

Một cô bé ngoan ngoãn vâng lời như vậy, chết ở tuổi như hoa thực sự quá đáng tiếc.

Ai mà không xót xa.

Rất nhanh, Sở Tuấn đã dẫn cô giáo Lý vào làng.

“Ở phía trước, rẽ trái có một cây hòe lớn, vị đại sư đó họ Kim, mọi người đều gọi ông ta là đại sư Kim, sống ở dưới cây hòe.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận