Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 316.




Cây hòe không phải là một loại cây may mắn.

Cây thì là cây tốt, nhưng đáng tiếc trong chữ “hòe” có chữ “quỷ” nên mang lại cảm giác âm u, không may mắn. Dần dà, cây hòe già liền gắn liền với những câu chuyện ma quái.

Vị đại sư Kim này ở đâu không ở lại cứ phải ở dưới cây hòe, có lẽ cũng là lấy cái lý “làm nghề nào yêu nghề ấy”.

Để tỏ ra mình không sợ ma.

Xe chạy đến cuối đường, quả nhiên có một cây đại thụ trông rất già cỗi, nửa trên đã có phần khô héo, nửa dưới vẫn xanh um tùm, đâm ra nhiều cành non mới.

Dưới cây hòe già có mấy gian nhà.

“Chính là ở đây.” Cô giáo Lý nói: “Nhưng tôi cũng không quen ông ta, dù sao chúng tôi là người tin vào khoa học, không tin vào mê tín dị đoan.”

“Vâng, đó là đương nhiên.” Sở Tuấn nói: “Cô giáo Lý, cảm ơn cô đã đưa chúng tôi đến đây, tôi tự đi hỏi là được, cô về trước đi. Nếu có việc gì cần tôi sẽ đến tìm cô.”

Người ta là giáo viên, không nên để người ta đứng loanh quoanh ở đây kẻo bị người khác nhìn thấy nói ra nói vào không hay.

Nhà cô Lý cũng gần đây nên cô ấy về luôn. Trước khi đi cô ấy còn nhiệt tình mời Sở Tuấn và An Noãn nếu không chê thì qua nhà ăn cơm trưa.

Bây giờ đã mười giờ rưỡi rồi, chẳng mấy chốc nữa là có thể ăn trưa.

Đương nhiên Sở Tuấn đã từ chối.

Ở đây muốn tìm chỗ ăn thì lái xe một chút là được, cũng khá nhanh. Anh đi công tác bên ngoài vẫn phải chú ý nguyên tắc, không được nhận bất cứ lợi lộc gì của dân.

Trừ khi không có chỗ ăn, có thể ăn một bữa ở nhà dân nhưng cũng phải trả tiền. Có chỗ ăn thì vẫn nên ra ngoài ăn.

Theo lời cô giáo Lý, đại sư Kim năm nay đã gần 60 tuổi, không phải là đại sư chuyên nghiệp, trước nhà sau nhà cũng có vài mẫu ruộng. Là một nông dân chính hiệu, sau đó lúc rảnh rỗi xem ngày, bói toán các loại, cũng coi như là một khoản thu nhập thêm.

Nhà ông ta mấy đời đều làm nghề này, những năm trước vào thời kỳ đả đảo yêu ma quỷ quái bị đấu tố thê thảm, suýt nữa mất mạng, sau này mới dần hồi phục.

Nhiều nơi đều có những người như vậy, nghề này cũng là nghề gia truyền. Đừng nói là có ích hay không, dù sao có người tin, có người chịu bỏ tiền là được.

An Noãn và Sở Tuấn đều xuống xe, đi đến gõ cửa.

Cửa cổng rất nhanh đã mở, quả nhiên người mở cửa là một ông lão.

“Xin chào.” Sở Tuấn nói: “Xin hỏi có phải là đại sư Kim không?”

Tuy Sở Tuấn không mặc đồng phục nhưng trông khí thế rất mạnh mẽ, đại sư Kim liền nói: “Không dám, không dám, tôi không phải đại sư gì cả, đồng chí, các vị có chuyện gì sao?”

Danh tiếng đại sư có thể là phúc, cũng có thể là họa, bị đồn ra ngoài chưa chắc đã là chuyện tốt.

Sở Tuấn nói: “Chúng tôi là người của đội cảnh sát hình sự thành phố, có một số chuyện muốn đến hỏi ông.”

Trong đầu đại sư Kim lập tức lóe lên rất nhiều câu chuyện có thể “chôn dưới gốc cây hòe”, ông sững người một chút rồi nói: “Mời hai vị vào trong nói chuyện.”

Ông dẫn hai người vào sân.

Nước tẩy trang
Vào nhà chính ông rót hai ly nước.

Sở Tuấn cảm ơn.

An Noãn thường không uống nước ở ngoài, đặc biệt là không uống nước ở nhà dân trong làng.

Nói thế nào nhỉ.

Không phải là chê bai gì mà là sợ.

Bây giờ nhiều nơi vẫn chưa có nước máy, hoặc tuy có đường ống nhưng vì nhiều lý do nên thời gian cấp nước có hạn.

Nhiều nơi vẫn uống nước giếng, nước sông, nước ao hồ, các loại nguồn nước tự nhiên.

Đừng nói thời đại này là trong sạch không ô nhiễm, vẫn có vi khuẩn, có ký sinh trùng và nhiều thứ nguy hiểm khác.

Đun sôi uống còn đỡ, một số gia đình không quá cầu kỳ, trực tiếp uống nước lã, An Noãn không dám uống, sợ uống vào sẽ có vấn đề.

Một đất nước lớn như vậy, sau chiến tranh tan hoang, bản thân sự sống còn khó duy trì, các mặt khác muốn theo kịp tất nhiên cần thời gian.

Ăn, mặc, ở, đi lại — những chuyện vốn bình thường chẳng mấy ai để ý — trong thời này đều không dễ dàng.

“Cảm ơn, tôi không khát, không cần phiền phức.”

An Noãn lịch sự từ chối.

Đại sư Kim ngồi xuống đối diện hai người: “Đồng chí cảnh sát, anh muốn hỏi gì trước?”

Sở Tuấn nói: “Đại sư Kim, ông có biết trong làng có một gia đình họ Tiêu không? Chủ nhà tên là Tiêu Hưng Bang.”

Đại sư Kim nhanh chóng nói: “Biết.”

“Chuyện nhà Tiêu Hưng Bang ông biết được bao nhiêu?”

“Nhà họ Tiêu… chuyện gì?” Đại sư Kim do dự một chút: “Ý anh là… ba năm trước, con gái nhà họ Tiêu là Tiêu Vũ Hoa gặp tai nạn, chuyện đám cưới ma à?”

Sở Tuấn và An Noãn còn chưa kịp nhắc đến, đại sư Kim đã nói ra trước khiến trong lòng hai người mừng thầm.

Xem ra chuyện này quả thật rất đặc biệt, nên dù đại sư Kim từng làm nhiều việc tương tự thì cũng vẫn nhớ rõ.

Sở Tuấn lập tức nói: “Hãy nói cụ thể về đám cưới ma lần đó.”

Mấy chuyện như đám cưới ma này, chưa nói đến việc hợp lý hay không, ít nhất cũng đòi hỏi tính chuyên môn rất cao, nhất định phải có người trong nghề thực hiện.

Người bình thường có thể chưa từng kết hôn, nhưng đã tham dự đám cưới người khác, cũng từng đọc trong các tiểu thuyết, truyện kể về cách tổ chức hôn lễ, nên có thể làm theo, đại khái cũng được. Dù sao cũng là việc vui, chỉ cần mang ý nghĩa tốt đẹp, nhiều hơn một chút cũng không sao.

Nhưng đám cưới ma, nghe đã âm u đáng sợ, người bình thường vừa không có cơ hội tham gia, càng không có cơ hội tìm hiểu, tuyệt đối sẽ không có ai làm bừa.

Nếu đám cưới ma của Tiêu Vũ Hoa và Hướng Hạo Nhiên là do đại sư Kim chủ trì, vậy thì ông ta nhất định biết người hát trong đám cưới, cô gái thay thế Tiêu Vũ Hoa là ai.

Đã 3 năm trôi qua, tuổi của đại sư Kim lại có chút lớn, việc nhớ lại hơi khó khăn.

Ông vừa nghĩ vừa nói.

“Chuyện đám cưới ma này thực ra cả đời tôi tổng cộng chỉ làm có một lần nên ấn tượng quả thực sâu sắc.”

“Nhà Tiêu Hưng Bang có chút tư tưởng mê tín dị đoan, làm gì cũng đến hỏi tôi, trong nhà còn thờ rất nhiều tượng Phật.”

Một đại sư làm nghề này lại nói người ta mê tín dị đoan, cũng không biết là tâm lý gì.

“Ba năm trước, một hôm họ đột nhiên tìm đến, nói con gái họ mất rồi. Tôi nghe mà giật mình, cô bé đó tôi từng gặp, mới mười mấy tuổi, còn đang học trung học, không bệnh không tật, sao lại mất?”

“Tôi hỏi thì bảo là bị tai nạn xe.”

Thời đại này xe ít, người bị tai nạn xe cũng ít.

Đặc biệt là ở làng, muốn bị tai nạn xe cũng không có xe nào để đâm vào.

“Lúc đó tôi nghe cảm thấy rất tiếc. Nhưng trời có gió mây bất trắc, người có họa phúc sớm chiều, đây là tai nạn, cũng là chuyện không thể tránh khỏi.”

“Tôi tưởng nhà họ Tiêu là muốn tôi lo liệu, tổ chức một đám tang. Dù sao nhà họ cũng rất cầu kỳ về mặt này, cũng là chuyện bình thường.”

“Nhưng tôi không ngờ Tiêu Hưng Bang hỏi tôi, nếu con gái ông ta oán khí nặng thì phải làm sao, sau khi chết có biến thành ma đến tìm họ tính sổ không?”

“Lúc đó tôi nghe cảm thấy rất kỳ lạ.”

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận