“k*ch th*ch thế nào?”
An Noãn nói: “Hung thủ không phải đang ra mặt cho Tiêu Vũ Hoa sao? Không phải vì thấy Hướng Hạo Nhiên sắp kết hôn nên muốn giết anh ta sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì cho anh ta kết hôn đi. Kết hôn ngay trong phòng bệnh, hoặc ngồi xe lăn đi kết hôn, không tổ chức được lễ thì đi đăng ký trước. Kích th/ích hung thủ một phen, biết đâu hắn không kìm được lại ra tay lần hai, vậy chẳng phải chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ sao?”
Lời An Noãn nói cũng không phải không có lý.
Nhưng Sở Tuấn nghĩ đến cảnh Hướng Hạo Nhiên kết hôn trong phòng bệnh, ngồi xe lăn kết hôn, thậm chí được khiêng bằng cáng tới cục dân chính đăng ký… thì vẫn thấy thảm không nỡ nhìn.
Chuyện của Hướng Hạo Nhiên thật là…
Đây coi như là báo ứng cho nửa đời trước phong lưu đa tình của anh ta.
Người làm thì trời nhìn, nợ đã vay thì sớm muộn cũng phải trả.
“Cũng không phải không được?” Sở Tuấn điều chỉnh lại tư thế ngồi của An Noãn: “Nhưng người này tâm tư sâu sắc, cho dù là giăng bẫy dụ rắn ra khỏi hang cũng không thể để Hướng Hạo Nhiên tự mình làm. Cậu ta bây giờ bệnh thành cái dạng quỷ này, gió thổi là đổ, lại không có kinh nghiệm về mặt này, anh sợ sơ sẩy một chút, không những không câu được cá mà còn tự mình dính vào.”
Dù sao cũng là bạn lâu năm, Sở Tuấn tuy có chút hả hê trước tai họa của Hướng Hạo Nhiên nhưng phần lớn vẫn là đau lòng.
“Vậy thì đơn giản thôi, tìm cho Hướng Hạo Nhiên một người đóng thế là được. Dù sao anh ta vừa gặp tai nạn, đầu có thể quấn như xác ướp, chỉ lộ mắt và mũi cũng được. Chỉ cần dáng người tương tự là xong, chẳng ai nhận ra.”
Trong đầu Sở Tuấn lướt qua một lượt những người có dáng tương tự Hướng Hạo Nhiên.
Không vấn đề, dễ tìm thôi.
Hướng Hạo Nhiên là một thiếu gia đào hoa, chăm sóc bản thân không tồi, ngày thường cũng chú trọng tập luyện thể dục thể thao nên vóc dáng vẫn rất chuẩn. Trong đội cảnh sát hình sự có mấy chàng trai có thể khớp được.
“Được.” Sở Tuấn nói: “Trước tiên đợi người nhà họ Tiêu trở về xem tình hình thế nào rồi mới quyết định là khai quật mộ hay là cho người đóng giả Hướng Hạo Nhiên, dụ rắn ra khỏi hang.”
Hai phương án này ngày mai đi làm sẽ đưa ra để mọi người cùng thảo luận trong phòng họp.
Sau đó thiết kế ra quy trình cụ thể.
Chuẩn bị song song hai phương án vẫn tốt hơn là tới lúc nước đến chân mới nhảy.
Nói xong chuyện án, tay Sở Tuấn vốn đang ôm eo An Noãn liền cử động.
“Làm gì?”
An Noãn đưa tay ra sau giữ lại.
“Không làm gì cả.”
Sở Tuấn giả ngốc.
“Đừng nghịch lung tung.” An Noãn vỗ anh một cái.
Đội trưởng Sở trước mặt người khác ra vẻ đạo mạo, bây giờ sau lưng người khác càng ngày càng phóng túng.
Sở Tuấn cười khẽ.
Anh còn tưởng An Noãn sẽ chạy đi.
Không ngờ An Noãn lại nhoài người về phía trước, dựa vào vai anh.
An Noãn nói: “Đấm vai, xoa lưng cho em.”
Chẳng trách mèo con chó con thích được v**t v*, thật là thoải mái.
Sở Tuấn bất lực, đành phải vuốt lưng An Noãn từng cái từng cái, thoải mái đến mức người sắp mềm nhũn.
“Ừm, thoải mái quá…”
An Noãn ngọ nguậy, phát ra tiếng rên nho nhỏ như mèo con.
Sở Tuấn chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Em thì thoải mái còn anh thì không, phải làm sao đây?”
Uất ức chết đi được.
Nhưng không có cách nào, không thoải mái cũng chỉ có thể nhịn.
Ngày hôm sau đi làm, trong phòng họp, Sở Tuấn kể lại những chuyện đã bàn bạc với An Noãn vào buổi tối, mọi người lại thảo luận một chút.
Cho Hướng Hạo Nhiên giả chết để khai quật mộ, và để Hướng Hạo Nhiên giả vờ kết hôn để câu cá, chọn một trong hai.
Mọi người đều lau một giọt nước mắt đồng cảm cho Hướng Hạo Nhiên, nhưng tạm thời cũng không có cách nào tốt hơn.
Họp xong, bây giờ cũng không có hướng điều tra nào, vụ án rơi vào một sự im lặng kỳ quái.
May mà sự im lặng này không kéo dài lâu, đến ngày thứ ba có một tin tức khiến người ta phấn chấn.
Cuối cùng bố mẹ của Tiêu Vũ Hoa đã trở về nước.
Một đời người chưa từng ra khỏi làng mấy lần, ra nước ngoài đi một vòng, lần này coi như đã được mở mang tầm mắt.
Bố mẹ Tiêu xuống máy bay, bắt xe trở về làng, có ngàn lời vạn ý muốn nói với họ hàng, làng xóm.
Không ngờ vừa đến cổng sân đã thấy một chiếc xe.
“Đây là xe nhà ai?”
Bố Tiêu nhìn lên nhìn xuống: “Xe này nhìn là biết đắt tiền, trong làng chúng ta, nhà nào mua nổi xe đắt như vậy?”
Đang nói chuyện thì cửa xe mở ra.
Sở Tuấn bước xuống.
“Hai vị là bố mẹ của Tiêu Vũ Hoa, Tiêu Hưng Bang và Lữ Mỹ Yến phải không?”
Hai người nghe vậy đều ngơ ngác gật đầu.
“Phải, là chúng tôi.”
Tay Tiêu Hưng Bang xách theo không ít túi lớn túi nhỏ.
An Noãn nhìn thấy những thứ này, không khỏi liên tưởng đến kẻ ngốc Hướng Hạo Nhiên.
“Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Bắc Kinh, Sở Tuấn.” Sở Tuấn nói: “Muốn tìm hai vị để tìm hiểu một số tình hình.”
An Noãn tuy cũng đã xuống xe nhưng đứng phía sau không đi đến trước mặt họ.
Ngay khi Sở Tuấn nói câu này, cô có thể thấy sắc mặt của bố mẹ Tiêu Vũ Hoa hơi thay đổi.
Chắc chắn có vấn đề.
Chỉ những người trong lòng có chuyện bất an, nghe thấy cảnh sát tìm đến cửa mới căng thẳng như vậy.
Nếu không, đối phương sẽ dùng một biểu cảm vừa nghi hoặc vừa tò mò hỏi có chuyện gì? Biết đâu còn mang theo một trái tim hóng hớt, muốn nghe xem chuyện của ai.
“Cảnh sát hình sự?” Tiêu Hưng Bang nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: “Đội trưởng Sở, có phải có hiểu lầm gì không? Chúng tôi không biết gì cả.”
“Hai vị đừng vội, mở cửa trước đi.” Sở Tuấn nói: “Vào trong ngồi nói chuyện.”
Cứ như đây là nhà của anh vậy.
Bố mẹ Tiêu Vũ Hoa có chút không tự nhiên nhưng cũng không có cách nào khác, mở cửa sân, vào nhà.
Sau khi mở cửa nhà, Lữ Mỹ Yến đứng ở cửa ngẩn người một lát, có chút do dự nói.
“Lão Tiêu, ông có thấy… trong phòng có chút kỳ lạ không?”
Phản ứng của Tiêu Hưng Bang chậm hơn một chút, nhìn một hồi cũng không nhìn ra chỗ nào không đúng.
“Không đúng, chắc chắn không đúng.” Mặt Lữ Mỹ Yến biến sắc: “Trong thời gian chúng ta ra ngoài, chẳng lẽ có trộm vào nhà?”
Nói xong, Lữ Mỹ Yến ném những thứ đang xách trên tay xuống đất, lao vào phòng.
Sở Tuấn không nói gì.
Thực ra Tiêu Hưng Bang không nhìn ra gì nhưng bị hành động của Lữ Mỹ Yến làm cho có chút căng thẳng, cũng đi theo vào.
Sau đó là một trận tiếng lục lọi đồ đạc.
Một lúc sau hai người ra ngoài, có thể thấy, họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Những nơi để đồ có giá trị trong nhà đều đã kiểm tra một lượt, không mất gì cả.
Những thứ không có giá trị cũng không mất.
Hình như có người động vào nhưng không mất đồ thì không thể chắc chắn. Dù sao cũng đã rời nhà một thời gian, lúc đi cũng không cố ý xem thứ gì ở đâu, có thể chỉ là ảo giác.
Hai người bình tĩnh lại một chút.
“Đội trưởng Sở.” Lữ Mỹ Yến nói: “Hai vị ngồi trước đi, tôi đi đun chút nước pha trà cho các vị.”
Lâu như vậy không về, trong nhà thật sự không có một ngụm nước nóng.
“Không cần.” Sở Tuấn từ chối: “Không cần phiền phức, chỉ là một số câu hỏi đơn giản, hỏi một chút là được.”
Hai người bất lực, đành phải thấp thỏm lo âu ngồi đối diện Sở Tuấn.
Cứ như hai tên tội phạm sắp phải nhận phán quyết.
Tiêu Hưng Bang đành nói: “Đội trưởng Sở cứ nói đi.”