Sở Tuấn đi thẳng vào vấn đề: “Muốn hỏi về chuyện của con gái hai vị đã qua đời vì tai nạn 3 năm trước, Tiêu Vũ Hoa.”
An Noãn rõ ràng nhìn thấy mí mắt Lữ Mỹ Yến giật một cái.
“Vũ Hoa đã mất được 3 năm rồi.” Tiêu Hưng Bang nghi hoặc nói: “Nó có chuyện gì sao?”
Sở Tuấn không nói trước chuyện gì mà hỏi: “À phải rồi, trong nhà hai vị có ảnh của Tiêu Vũ Hoa không?”
Hai vợ chồng đều ngẩn người rồi chậm rãi lắc đầu.
“Không có.”
“Một tấm cũng không có?” Sở Tuấn đưa ra nghi vấn: “Dù là ảnh chụp riêng hay ảnh chụp chung đều không có?”
Hai vợ chồng xấu hổ, đành phải lắc đầu.
Không có là không có, thật sự không có, cái này có bịa cũng không bịa ra được.
Sở Tuấn nói: “Tiêu Vũ Hoa là con gái ruột của hai vị, tuy mới qua đời được 3 năm, sao lại không có một tấm ảnh nào?”
“Đây không phải… không phải… sợ nhìn thấy sẽ nhớ nó sao.” Lữ Mỹ Yến lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại: “Vũ Hoa là một đứa trẻ đáng thương. Từ nhỏ nó đã thông minh lại hiểu chuyện, vừa hiếu học vừa chăm chỉ. Tôi và bố nó đều rất thương nó, nghĩ rằng sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, sau này chắc chắn sẽ thành tài. Tuy là con gái nhưng biết đâu còn giỏi hơn con trai vài phần.”
Tiêu Hưng Bang ở bên cạnh liên tục gật đầu.
An Noãn lạnh lùng quan sát, trong lòng chỉ thấy thương cảm cho Tiêu Vũ Hoa.
Cô bé đã chết rồi, nếu không chết thì những ngày sau này cũng chưa chắc đã dễ chịu.
Chín phần mười là vừa trưởng thành, thậm chí chưa kịp trưởng thành đã bị cha mẹ gả cho một người đàn ông, chỉ cần có thể đưa ra tiền thách cưới, còn điều kiện thế nào cũng không quan trọng. Đổi lấy một khoản tiền để cưới vợ cho anh trai cô bé.
Trước đó thì tìm một chỗ làm, rồi hàng tháng đưa hết tiền lương về nhà.
Đây là nông thôn, thậm chí thành phố cũng không thể tránh khỏi, là bức chân dung thực tế của rất nhiều cô gái.
Nếu không phải họ đã điều tra chi tiết những hàng xóm trong làng từ trước nên biết rõ Tiêu Vũ Hoa đã sống như thế nào trong gia đình này, chứ nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của cặp vợ chồng này thì thật dễ bị lừa gạt mà tin theo lời họ.
Lữ Mỹ Yến còn chưa biết mình lúc này giống như một chú hề, vẫn đang lau nước mắt.
“Thật ra trước đây cũng có không ít ảnh nhưng vì không chịu nổi, không dám xem, cứ nhìn là lại nhớ đến con bé mà đau lòng. Vì vậy không còn cách nào khác, đành phải đốt hết đi.”
Sở Tuấn không khách khí nói: “Sợ nhìn vật nhớ người thì cất đi là được, tại sao phải đốt hết? Sao nỡ làm vậy?”
Lữ Mỹ Yến bị chặn họng một lúc, lúc này mới miễn cưỡng nói: “Là không nỡ, nhưng lúc đó cũng đã nghĩ quẩn. Sau này hối hận thì đã muộn rồi.”
“Ừm.”
Sở Tuấn không tiếp tục tranh cãi về vấn đề này, thích hay không thích, đốt đi là không nỡ hay sợ hãi, đây đều là những chuyện không thể nói rõ. Không có bằng chứng, suy đoán chủ quan cũng vô nghĩa.
Sở Tuấn tiếp tục: “Theo điều tra của chúng tôi, Tiêu Vũ Hoa đã qua đời vì tai nạn giao thông 3 năm trước có phải không?”
“Vâng… là tai nạn giao thông.” Tiêu Hưng Bang dù sao cũng đã nhận được rất nhiều tiền của Hướng Hạo Nhiên, biết phải nói đỡ cho anh ta.
“Lúc đó trời tối, tài xế lại uống chút rượu, Vũ Hoa cũng có lỗi, cãi nhau với chúng tôi rồi đột nhiên lao ra đường mới gây ra tai nạn. Lúc đó chúng tôi nghĩ đối phương cũng không cố ý nên đã giải quyết riêng.”
An Noãn vẫn cầm sổ, lật xoành xoạch để ghi chép.
Vừa ghi chép vừa ước gì mình có thể đổi nghề ngay bây giờ.
Tiếc là mỗi người một chuyên môn, kiếp trước cô cũng không phải nhà nghiên cứu công nghệ điện tử. Bằng không, lúc này nhất định sẽ lao vào nghiên cứu điện thoại thông minh.
Có thể quay video, có thể ghi âm, sẽ không phải vất vả ghi chép từng chữ một.
Tiêu Hưng Bang nghe Sở Tuấn hỏi một loạt chuyện của Tiêu Vũ Hoa 3 năm trước, cuối cùng không nhịn được nữa.
“Đội trưởng Sở.” Tiêu Hưng Bang cuối cùng không nhịn được nói: “Đây đều là chuyện của 3 năm trước rồi, bây giờ đột nhiên hỏi lại, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Ừm, là đã xảy ra một chuyện.” Sở Tuấn nói: “Tài xế không cẩn thận đâm phải Tiêu Vũ Hoa là Hướng Hạo Nhiên, mấy hôm trước cũng đã gặp tai nạn xe, bây giờ sống chết chưa rõ. Cảnh sát sau khi điều tra sơ bộ cho rằng đây là giết người báo thù.”
Lúc này biểu cảm của vợ chồng Tiêu Hưng Bang lập tức thay đổi.
Tiêu Hưng Bang thậm chí còn kích động đứng dậy.
“Cái gì? Anh nói gì?”
“Hướng Hạo Nhiên gặp tai nạn giao thông, ngay tại nơi năm đó anh ta đâm chết Tiêu Vũ Hoa. Cảnh sát nghi ngờ là giết người báo thù, mà Tiêu Vũ Hoa là con gái của hai vị, vậy nên hiện tại nghi phạm số một là hai vị.”
Tiêu Hưng Bang kích động nói: “Sao lại như vậy, sao anh ta lại gặp tai nạn, anh ta… anh ta sẽ không chết chứ?”
Lữ Mỹ Yến thậm chí còn chắp tay lẩm bẩm niệm Phật.
Đừng chết, đừng chết, vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. Anh ta nhất định phải sống lâu trăm tuổi.
Giống như những gì họ đã suy đoán trước đó.
Nếu nói trên đời này có ai hy vọng Hướng Hạo Nhiên sống tốt, sống khỏe mạnh, làm ăn ngày càng phát đạt, kiếm tiền ngày càng nhiều, phát triển thịnh vượng.
Thì người đó chắc chắn có vợ chồng Tiêu Hưng Bang.
Sự giàu sang phú quý của hai người họ đều phụ thuộc vào Hướng Hạo Nhiên.
Nếu hôm nay Hướng Hạo Nhiên chết, cho dù hung thủ không phải là vợ chồng Tiêu Hưng Bang, nhưng sau này họ đừng mong lấy được một đồng nào.
Cuộc sống từ thiên đường lập tức rơi xuống địa ngục.
Nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng, nửa đêm nằm mơ cũng phải giật mình tỉnh giấc.
“Bây giờ vẫn chưa thể nói chắc, vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm.” Sở Tuấn không chút do dự nguyền rủa Hướng Hạo Nhiên một chút.
Tạm thời vẫn chưa biết sẽ tiến hành kế hoạch nào tiếp theo, anh không thể nói tình trạng của Hướng Hạo Nhiên quá tốt.
Nếu bây giờ nói là đã qua cơn nguy kịch, vài ngày sau lại khỏe re, rồi đột nhiên lại nói là chết e rằng vợ chồng Thành Thuận sẽ không tin.
“Sao lại như vậy?”
Hai vợ chồng hoàn toàn bị tin dữ này đánh gục.
“Hai vị bình tĩnh lại.” Sở Tuấn nói: “Anh ta đã hại chết con gái của hai vị, hai vị không hận anh ta sao? Sao nghe nói anh ta gặp tai nạn lại lo lắng như vậy?”
Hai vợ chồng cười gượng một tiếng.
Sở Tuấn liền nói tiếp: “Hay là… hai vị chỉ đang diễn kịch trước mặt tôi, để tôi nghĩ rằng hai vị không có hận thù với anh ta. Như vậy thì bản thân có thể thoát khỏi nghi ngờ?”
Hai vợ chồng nghe vậy lập tức hoảng sợ.
“Không có, không có đâu, sao có thể.” Tiêu Hưng Bang vội nói: “Mấy ngày nay tôi và vợ đều ở nước ngoài, căn bản không có ở nhà, sao có thể là hung thủ. Sở dĩ lo lắng là vì chúng tôi cảm thấy chàng trai đó thực ra cũng không tệ, tuy vô tình làm chuyện xấu nhưng xin lỗi rất thành khẩn, người lại trẻ, là một người có trách nhiệm… Đời người ở thế gian ai mà không có lỗi, cũng không đến mức đuổi cùng giết tận.”
An Noãn cười lạnh một tiếng.
Câu này vừa nói ra, cho dù có giả vờ thương con gái thế nào cũng vô dụng.
Bất kể là cố ý hay vô ý, trên đời không có bố mẹ nào có thể tha thứ cho người đã hại chết con gái mình.
Dù biết đối phương không cố ý thì đó cũng là nỗi đau suốt đời.
“Vậy à, vậy thì tôi càng tò mò hơn.” Sở Tuấn nói: “Hai vị không có chút hận thù nào với Hướng Hạo Nhiên, lẽ nào… hung thủ thực sự là người khác?”