Ngay khi bố Hướng Hạo Nhiên dùng tài ăn nói được rèn luyện trên thương trường để lừa phỉnh xong Tiêu Hưng Bang thì trời đã dần sáng.
Bố Hướng Hạo Nhiên nói: “Tối qua loay hoay cả đêm, mọi người cũng mệt rồi. Thông gia, hay là đến nhà tôi ngồi chơi đi, ôi, không giấu gì ông, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với hai vị.”
Nhiệm vụ mà bố Hướng Hạo Nhiên được phân công chính là như vậy.
Cố gắng hết sức để có mối quan hệ tốt với Tiêu Hưng Bang, xua tan những lo ngại của ông ta, để ông ta tin tưởng mình, tin tưởng chuyện này.
Tiêu Danh Dương chỉ trở về nước nếu có lợi ích.
Bây giờ cậu ta là nghi phạm lớn nhất, bất kể ở nước ngoài cậu ta đang làm gì, chỉ cần trở về nước là có thể kiểm soát được, trước khi hoàn toàn rửa sạch nghi ngờ sẽ không để cậu ta rời đi nữa.
Sau khi hoàn toàn rửa sạch nghi ngờ nhưng không có nguồn tài trợ lớn từ nhà họ Hướng thì cậu ta cũng không thể ra nước ngoài được nữa.
Nhưng chuyện này không liên quan đến Sở Tuấn nữa, việc anh phải chịu trách nhiệm đến cùng chính là, làm rõ xem Tiêu Danh Dương rốt cuộc có phải là hung thủ không, nếu đúng thì bắt lại, phải phán xử thế nào thì phán xử thế ấy. Nếu không phải, những chuyện còn lại chính là chuyện của nhà họ Hướng và nhà họ Tiêu tự giải quyết.
Đương nhiên Sở Tuấn khốn khổ cũng không được nghỉ ngơi.
Người muốn giết Hướng Hạo Nhiên hiện tại vẫn chưa có manh mối.
Mọi chuyện đều móc nối vào nhau, không thể trực tiếp giải đáp được bí ẩn cuối cùng, bây giờ chỉ có thể là bắt được ai thì tính người đó.
Bắt được một người, giải một nút thắt. Khi mọi nút thắt đều được tháo gỡ, tự nhiên sẽ lần theo mà tìm ra tất cả.
Cuối thu, trời sáng cũng đã không còn sớm.
Bảy giờ, An Noãn tỉnh dậy trong xe.
Sở Tuấn không biết là không ngủ hay là đã tỉnh trước, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy An Noãn như đang quay chậm mà mở mắt ra.
Hình như lông mi có chút nặng, từ từ chớp một cái, lại chớp một cái.
“Tỉnh rồi?”
“Ừm…” An Noãn vừa tỉnh, giọng có chút khàn: “Anh tỉnh sớm vậy?”
“Anh cũng mới tỉnh được một lát.” Sở Tuấn lấy ra một cái túi nhỏ từ bên cạnh: “Kem đánh răng bàn chải, ly và nước. Vệ sinh cá nhân xong rồi ăn sáng.”
An Noãn có chút ngơ ngác.
“Trên xe sao lại có những thứ này?”
Họ chưa bao giờ nghĩ sẽ qua đêm trên xe, sao có thể có đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Cho dù trước đây lúc ra ngoài cũng không để kem đánh răng, bàn chải gì trên xe, cùng lắm là để vài bộ quần áo dự phòng.
“Anh vừa mới đến tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu làng mua.” Sở Tuấn nói: “Biết em dậy sẽ muốn vệ sinh cá nhân, nếu không sẽ không thoải mái.”
Anh đã hiểu An Noãn rõ như lòng bàn tay.
Rất biệt chịu đựng nhưng cũng đặc biệt cầu kỳ.
Nhiệm vụ yêu cầu bẩn thỉu lộn xộn thế nào cũng không nhíu mày nhưng có điều kiện thì ngày nào cũng phải tắm, thậm chí còn muốn dùng tinh dầu và cánh hoa thơm.
An Noãn rất hài lòng.
Đúng là trẻ nhỏ có thể dạy bảo.
Sở Tuấn tuy là một người đàn ông thẳng thắn, đôi khi có chút cứng nhắc nhưng lại tỉ mỉ và chu đáo. Mấu chốt là, sẵn lòng nghĩ cho cô.
Anh chưa bao giờ cảm thấy cô là người từ quê ra thì nên quen với cuộc sống khổ sở, không cần sống quá tinh tế. Muốn hưởng thụ như vậy là kiểu cách, là giả tạo.
Quan điểm của Sở Tuấn là, con người sống trên đời, có thể hưởng thụ thì nên hưởng thụ.
An Noãn biết hưởng thụ, đây là điều nên làm, không chỉ nên làm mà còn là biểu hiện của sự thông minh.
Có cuộc sống tốt không sống, đó mới là kẻ ngốc.
Tuy An Noãn đối với tất cả những thứ công nghệ tiên tiến tiếp thu có chút quá tự nhiên nhưng vẫn tốt hơn là có đồ tốt không dùng, cứ suốt ngày bám lấy mảnh ruộng nhỏ ở quê.
Về chuyện này, khi An Noãn không biết, Sở Tuấn đã nói chuyện kỹ với mẹ mình.
Vẫn là bắt đầu từ chiếc đồng hồ.
Sau đó mẹ Sở liền chú ý đến An Noãn.
Phát hiện ra việc ăn, mặc, ở, đi lại, sinh hoạt hàng ngày của cô nhanh chóng trở nên xa xỉ.
Sở Tuấn thậm chí đã bắt đầu lắp điều hòa cho căn hộ ba phòng, nói là An Noãn sợ lạnh, sợ nóng.
Mẹ Sở lúc đó cảm thấy có chút bất an trong lòng.
“Con trai, chẳng lẽ con không thấy cô gái An Noãn này có chút quá hưởng thụ sao?”
“Có sao?” Sở Tuấn lúc đó liền nói: “Cô ấy chỉ muốn lắp một cái điều hòa chứ không phải muốn những vì sao trên trời, có nghiêm trọng đến vậy không?”
“…”
Mẹ Sở bị nghẹn lời.
“Không phải, ý mẹ không phải thế. Điều hòa mẹ biết con mua được, nhưng con xem từ khi An Noãn đến nhà ta, đồ mặc, đồ dùng, máy nhắn tin, đồng hồ, xe hơi, điều hòa… Nhà họ có xe riêng hay không còn chưa chắc mà đã trực tiếp lái xe đi, lại còn dáng vẻ đương nhiên chẳng chút ngại ngùng.”
“Lái xe mà cũng phải thấy ngại sao.” Sở Tuấn biết rõ mẹ anh có ý gì nhưng cố tình không tiếp lời:”Mẹ yên tâm đi, kỹ năng lái xe của An Noãn rất tốt, thậm chí không thua kém con, hoàn toàn không cần lo, không xảy ra chuyện gì đâu. Giấy phép lái xe con cũng đã làm cho cô ấy rồi.”
Lúc đó mặt mẹ Sở mặt đen như mực.
Bà hiểu con trai mình rất rõ, biết nó đang dùng chiêu gì để đối phó với mình.
Cố tình lái sang chuyện khác, lấy nhẹ chống nặng.
Gió mạnh mặc gió mạnh, gió nhẹ vẫn thổi qua đồi. Gió ngang mặc gió ngang, trăng sáng vẫn soi sáng sông lớn.
Rõ ràng là không chịu tiếp chiêu.
Ngay lập tức mẹ Sở liền nghiêm túc.
“Con đừng có lảng tránh với mẹ. Sở Tuấn, con biết mẹ muốn nói gì mà.”
“Vâng.” Sở Tuấn thở dài một tiếng: “Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì.”
Mẹ đã tức giận, nếu không nghiêm túc một chút, chắc chắn bà sẽ ra tay.
“Con thật sự biết mẹ muốn nói gì?”
Mẹ Sở vẫn có chút không tin.
“Biết chứ.” Sở Tuấn nói: “Mẹ cảm thấy trong lòng không cân bằng là vì, từ huyện Đông Lai đến Bắc Kinh, vì gia đình chúng ta, cuộc sống của An Noãn đã có những thay đổi trời long đất lở. Tục ngữ nói, chính là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.”
Lúc này mẹ Sở mới im lặng.
Đúng, ý của bà chính là như vậy.
Tuy bà tuyệt đối sẽ không nói câu này trước mặt An Noãn nhưng thực tế và cảm giác của bà đúng là thế.
Sở Tuấn nói: “Điều kiện sống cải thiện nhiều như vậy, An Noãn nên biết ơn nhà chúng ta mới phải. Nhưng cô ấy tiếp nhận rất thản nhiên, khiến mẹ cảm thấy cô ấy là một người không biết ơn.”
Mẹ Sở hừ một tiếng: “Mẹ nói không đúng sao?”
“Đúng, mẹ nói không sai.” Sở Tuấn dỗ dành: “Nhưng sao mẹ biết An Noãn không phải là người biết ơn chứ? Sao mẹ biết cô ấy không biết ơn?”
“Có sao?”
Mẹ Sở thật sự không cảm nhận được.
“Đương nhiên có.” Sở Tuấn nói: “Cô ấy đối với mẹ chẳng phải là lễ phép, rất tôn trọng sao? Đối với ông nội cũng rất hiếu thuận, chẳng lẽ mẹ không nhìn ra sao?”
Mẹ Sở nhíu mày nói: “Tuy là vậy, nhưng… chẳng phải là nên làm sao? Mẹ là mẹ chồng tương lai của nó, ông nội lại là bề trên, nó không nên hiếu thuận sao?”
“Nên làm, đều là nên làm.” Sở Tuấn rót cho mẹ Sở một ly nước: “Nhưng như vậy không phải là được rồi sao? Chúng ta đối xử tốt với cô ấy, cô ấy đối xử tốt với chúng ta, đây không phải là hướng về nhau sao?”
Từ hướng về nhau này chính là An Noãn dạy Sở Tuấn.
An Noãn luôn thỉnh thoảng sẽ buột miệng ra một từ kỳ lạ.
Có những từ từ mặt chữ Sở Tuấn còn có thể đoán được, có những từ thật sự không đoán được ý nghĩa gì.