Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 332.




Mẹ Sở uống một ngụm trà, bình ổn lại tâm trạng.

Sở Tuấn tiếp tục làm công tác tư tưởng cho bà.

Làm đội trưởng đội hình sự, đâu chỉ đơn giản là biết đánh nhau. Vừa phải có sức khỏe, vừa phải có đầu óc; vừa phải có thể trực tiếp đấu súng với tội phạm, vừa phải biết tính toán, chỉ huy, sắp xếp hành động.

Cấp dưới đủ loại người cũng phải biết điều khiển, sắp xếp họ vào vị trí phù hợp nhất.

Đôi khi cũng phải xử lý mâu thuẫn.

Sở Tuấn nói: “Thực ra điểm này mẹ thật sự đã hiểu lầm rồi, An Noãn đã nói riêng với con mấy lần, nói là may có con nếu không thì cuộc sống đã không thoải mái như vậy, trong lòng cô ấy rất sáng suốt, cũng biết cảm ơn.”

Cũng không biết An Noãn có thật sự nói câu này hay là Sở Tuấn vì để an ủi mẹ mà nói bừa. Nhưng bất kể thế nào, trong lòng mẹ Sở cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

“Cô ấy đã nói thế, thì mẹ còn có thể nói gì nữa. Dĩ nhiên là mẹ phải an ủi cô ấy, đây là điều nên làm, để cô ấy khỏi suy nghĩ nhiều, đúng không?”

Sở Tuấn bắt đầu giảng giải.

“Sau này chúng con là vợ chồng, sống với nhau dựa vào tình cảm chứ không phải ân tình. Con đâu thể để cô ấy luôn nghĩ con là ân nhân, là chủ nợ, hay là… ông chủ được? Mẹ nói xem, vậy thì ngày tháng còn sống thế nào?”

Lời của Sở Tuấn rất có lý, đồng thời cũng có một chút phóng đại, nhưng nghe ra thì đúng là như vậy.

“Hơn nữa con là đàn ông, cô ấy là con gái. Con gái lấy chồng, nhà chồng cung cấp cuộc sống tốt cho cô ấy chẳng phải là chuyện bình thường sao? Cô ấy sống càng thoải mái, càng sung túc, càng được nâng niu, chẳng phải chứng minh con có năng lực sao? Như lần này trở về, nếu cô ấy nhếch nhác, bữa no bữa đói, người ta sẽ cười ai? Không phải cười con sao?”

Tuy không công bằng nhưng thực tế là như vậy.

Nếu là đàn ông dựa vào nhà vợ để sống thoải mái, có thể sẽ có người cho rằng anh ta ăn bám. Cảm thấy nhà gái không đáng, nuôi một kẻ vô dụng.

Nhưng con gái lấy một người chồng điều kiện tốt thì đều là khen ngợi.

Còn chuyện có “xứng đôi” hay không, người ta chỉ bàn sau lưng chứ ít ai nói thẳng trước mặt. Mà nếu có người nói trước mặt, thì ngoài việc chứng minh họ kém cỏi cũng chẳng chứng minh được gì khác.

Sở Tuấn nói với giọng điệu sâu sắc: “Mẹ, mẹ nghĩ xem.”

“Hửm?”

“Mẹ là muốn thấy cô ấy thẳng thắn, phóng khoáng, người ta gặp đều nói con dâu mẹ thật phóng khoáng. Hay là muốn cô ấy cả ngày nơm nớp lo sợ, ngày nào cũng mang ơn rồi gặp mẹ là khóc. Mẹ đối xử với cô ấy tốt đến đâu, cô ấy cũng mang bộ dạng của một cô dâu nhỏ rụt rè, người ta nhìn vào còn nghi ngờ mẹ ngược đãi con dâu đấy?”

Mặt mẹ Sở đen sì.

“Còn nữa.” Sở Tuấn nói: “Có quần áo đẹp không mặc cứ đòi mặc đồ vá, có xe không đi, đi bộ 3 tiếng dưới trời nắng chang chang. Mỗi ngày ăn cơm có bàn không dám ngồi mà ngồi xổm ở góc tường, ăn thêm một miếng thịt cũng cảm thấy tội lỗi tày trời, ngày nào mặt cũng xanh xao, gió thổi một cái là ngã…”

Mặt mẹ Sở đen rồi lại xanh.

Sở Tuấn quan sát sắc mặt, cảm thấy gần được rồi, liều thuốc này khá mạnh rồi.

“Mẹ nghĩ xem, cô con dâu nào tốt hơn?” Sở Tuấn cũng tự so sánh trong lòng rồi vui vẻ nói: “Có phải là cô bây giờ tốt hơn không? Nếu ông nội thật sự định cho con một người như thế, đúng là tiết kiệm tiền đấy, nhưng mẹ không thấy khó chịu trong lòng sao? Tiết kiệm chút tiền đó quan trọng hay sống thoải mái quan trọng hơn?”

Mẹ Sở thở ra một hơi dài.

Serum chống nắng Vaseline
“Con nói đúng.” Mẹ Sở vỗ vỗ tay con trai: “Nhà như chúng ta, chỉ cần không xa hoa, không làm điều sai trái, biết tiêu tiền là tốt, biết hưởng thụ là tốt.”

Không nói đến chuyện khác.

Bây giờ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, gặp bất kỳ nhân vật lớn nào, mẹ Sở đều dám dẫn An Noãn đi cùng.

Bà biết, ngoài xuất thân kém một chút thì An Noãn không có khuyết điểm về hình tượng hay nội hàm, tuyệt đối sẽ không nhút nhát làm bà mất mặt, chỉ làm bà nở mày nở mặt. Mọi chuyện đều có thể ứng phó chu toàn.

Nếu An Noãn thật sự như Sở Tuấn vừa miêu tả thì xong đời.

Như thế thì đúng là không thể dẫn ra ngoài được.

Trong lúc An Noãn không hề hay biết, Sở Tuấn đã thành công hóa giải rất nhiều mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu.

Anh luôn cho rằng, mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu đều là do người chồng không chịu đứng ra.

Vốn dĩ hai người là người xa lạ, lại cùng quan tâm đến một người đàn ông, đương nhiên sẽ có va chạm và chỗ không vừa mắt.

Là dây nối liên kết giữa hai người, người đàn ông này phải gánh vác vai trò ổn định và hòa giải. Vừa khuyên nhủ bên này, vừa dỗ dành bên kia chứ không phải thiên vị một bên hay nói thật để châm ngòi cả hai bên.

Muốn sống tốt cần có kỹ năng.

Rất nhiều bất mãn của mẹ Sở chưa kịp đến trước mặt An Noãn đã được giải quyết.

An Noãn thì không hề có bất mãn với mẹ Sở.

Cô đã thẳng thắn nói với Sở Tuấn:

“Dì thích em, em rất vui. Nhưng nếu dì không thích em thì em cũng có thể hiểu. Nếu vì chuyện này chúng ta thực sự không thể sống chung cũng đừng miễn cưỡng. Anh cứ nói thật với em, em có thể chấp nhận được.”

An Noãn thẳng thắn, Sở Tuấn chỉ cười ha ha bảo cô yên tâm là xong chuyện.

Lúc này, Sở Tuấn không những chuẩn bị cho An Noãn đồ dùng vệ sinh cá nhân mà còn có bữa sáng.

Cổng nhà họ Tiêu đang mở, vợ chồng Tiêu Hưng Bang được bố mẹ Hướng Hạo Nhiên đón đi làm khách rồi, trong nhà không có ai.

An Noãn vào sân nhà họ Tiêu.

Trong sân có nước.

Cô rửa mặt một chút.

Sở Tuấn mua bánh bao và quẩy, đều là bữa sáng đơn giản.

Ăn sáng xong họ bắt đầu làm việc.

Cái sân này và mấy căn phòng, trước đây Sở Tuấn và An Noãn đã kiểm tra một lần rồi nhưng lúc đó mục đích không rõ ràng như vậy.

Cũng không đặc biệt chú ý tìm những vật thể nhỏ và cứng tương tự.

Sở Tuấn lại điều thêm mấy người từ cục cảnh sát đến, phải kiểm tra kỹ lưỡng cái sân và căn nhà này một cách tỉ mỉ.

Lúc đó có Hướng Hạo Nhiên nhận tội thay, ngay cả chính Tiêu Danh Dương cũng chưa chắc biết Tiêu Vũ Hoa chết như thế nào, hung khí này có thể chỉ là tiện tay vứt đi, chưa chắc đã phi tang.

Tuy đã ba năm nhưng trên đó có thể vẫn còn vết máu.

Chỉ là chưa chắc có dấu vân tay, lại là đồ trong nhà, cho dù có dấu vân tay cũng không thể nói lên điều gì.

Ngăn kéo, tủ, rổ đựng đồ lặt vặt trong phòng, tất cả được lục soát từng chút một.

An Noãn cũng đeo găng tay cùng thu thập chứng cứ.

Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng không có thu hoạch gì.

An Noãn nhìn quanh phòng một cách vô thức, đôi khi phát hiện lại đến từ lúc không để ý.

Cô đưa tay sờ cái tủ kê sát tường.

Chủ nhiệm Kiều nói rồi, hung khí là một vật có tay cầm, có trọng lượng, có một đầu tròn giống như cái búa.

Nhưng rất nhỏ.

Cái búa nhỏ như vậy, gia đình bình thường cũng không dùng đến.

Lẽ nào là công cụ chuyên dụng gì đó?

“Đội trưởng Sở.” An Noãn nhanh chóng đi về phía Sở Tuấn.

“Sao vậy?”

“Anh có biết trong làng này, có những người làm nghề chuyên môn nào không?”

“Người chuyên môn? Ví dụ?”

“Thợ mộc, thợ rèn, thợ hồ?” An Noãn nói: “Chủ nhiệm Kiều nói hung khí có thể là một loại công cụ nào đó. Nhưng những nông cụ thông thường đều xem rồi, không có cái nào có thể gây ra vết thương như vậy. Hay là mở rộng phạm vi, xem trong làng còn những dụng cụ gì khác, tìm hết về xem thử.”

Thay vì tìm trong căn phòng không biết có hay không, không bằng trực tiếp tìm chính hung khí.

Trước đây, đôi khi không thể xác định được hung khí gây nên vết thương cô sẽ đi ra ngoài dạo một vòng.

Vừa đi dạo vừa quan sát.

Thỉnh thoảng cũng có phát hiện.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận