Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 334.




Thấy An Noãn tỏ ra thích loại trà mình yêu thích thầy Vương rất vui, có cảm giác như gặp được tri kỷ, tâm trạng lập tức tốt lên rất nhiều.

Sau vài câu chào hỏi thầy Vương đã trở lại bình thường.

Sở Tuấn nói: “Thầy Vương, thầy có quen Tiêu Danh Dương không?”

“Quen chứ.” Thầy Vương nói: “Con trai nhà Tiêu Hưng Bang.”

“Đúng vậy.”

“Thầy hiểu rõ về cậu ta không, có thân thiết với cậu ta không?”

“Ừm, cũng khá thân thiết. Tôi không thích cách hành xử của bố mẹ cậu ta nhưng cậu ta vẽ rất đẹp, tôi khá ngưỡng mộ phong cách của cậu ta. Người cũng rất hiếu học, bây giờ nghe nói đã ra nước ngoài, trước đây lúc ở nhà còn thường xuyên đến chỗ tôi, tôi sẽ chỉ dạy cậu ta một chút.”

Quả nhiên là thân thiết.

Sở Tuấn liền đi thẳng vào vấn đề.

“Thầy có biết mối quan hệ của cậu ta với em gái không?”

Sở Tuấn vừa nói đến chuyện này thầy Vương liền nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khinh thường.

“Em gái cậu ta tôi biết, tên là Vũ Hoa, một cô bé mười mấy tuổi. Lúc Tiêu Danh Dương học vẽ ở chỗ tôi em gái cậu ta đã đến tìm vài lần. Cô bé lớn như vậy rồi mà lùn hơn bạn bè cùng trang lứa, gầy gò đen nhẻm. Nhìn là biết gia đình chăm sóc không tốt.”

Người trong cuộc có thể giả ngốc nhưng người ngoài cuộc không có nhiều người mù.

Cho dù vợ chồng Tiêu Hưng Bang không thừa nhận, họ có đối xử tốt với Tiêu Vũ Hoa hay không, trong lòng mọi người đều sáng như gương.

“Tiêu Danh Dương cũng không tốt với em gái, toàn quát nạt sai bảo, chẳng giống đối xử với em gái mà giống đối xử với người hầu. Tôi thấy không vừa mắt nên từng nhắc nhở cậu ta đôi câu.”

“Vậy cậu ta có thay đổi không?”

“Hừ.” Thầy Vương nói: “Băng dày ba thước không phải một ngày mà thành, thói quen này làm sao có thể chỉ nói một hai câu là thay đổi được. Nhưng cậu ta muốn học vẽ với tôi nên ít nhất bề ngoài là tôn trọng tôi, sau khi tôi nói cậu ta, cậu ta bày tỏ mình sẽ thay đổi. Chỉ là sau đó em gái cậu ta không đến nữa, tôi đoán là về nhà bị bố mẹ mắng.”

Vợ chồng Tiêu Hưng Bang sẽ không nghĩ rằng là vì họ đối xử không tốt với Tiêu Vũ Hoa mới bị người khác dị nghị.

Chỉ sẽ nghĩ, con bé này sao mà lắm chuyện thế, đúng là không biết yên phận. Chính vì đứa con gái này mà người ta mới bàn tán về họ.

Dù nói thế nào đi nữa, lỗi chắc chắn không phải do họ, càng không thể là do cậu con trai cưng của họ.

Thầy Vương thở dài.

“Chuyện này tôi không vừa mắt nhưng cũng không thân thiết đến mức có thể xen vào chuyện nhà người khác. Dần dần tôi cũng không muốn tiếp cận người nhà họ Tiêu nữa, để khỏi thấy chướng mắt.”

Vậy nên thầy Vương và Tiêu Danh Dương có một mối quan hệ thầy trò không chính thức.

Sở Tuấn nói: “Thầy Vương, ngoài vẽ ra Tiêu Danh Dương còn học gì khác không? Ví dụ, điêu khắc?”

“Có chứ.”

Serum chống nắng Vaseline
Thầy Vương nói: “Điêu khắc cũng là sở trường của tôi, cậu ta đã học với tôi một thời gian.”

Sở Tuấn lập tức nói: “Những dụng cụ điêu khắc của thầy có thể lấy ra cho tôi xem được không?”

Tuy Thầy Vương không hiểu gì nhưng vẫn đứng dậy đi lấy.

Một hộp dụng cụ bằng gỗ, hộp mở ra, bên trong có đủ loại dụng cụ khác nhau.

Cảm giác hơi giống với thợ mộc.

Thầy Vương giới thiệu từng cái một.

Công cụ này dùng để làm gì, công cụ kia dùng để làm gì, mỗi nghề có chuyên môn riêng, không có cái nào là thừa.

An Noãn từ trong hộp lấy ra một cái đục.

Không lớn, có tay cầm, một đầu là kim loại hình tròn.

Cô sờ sờ, lạnh và cứng.

Hơn nữa đừng nhìn nó nhỏ như vậy, trọng lượng lại rất nặng.

Chỉ dựa vào cái đục này rất khó có thể đục một lỗ trên đầu người, nhưng nếu thêm một cái búa thì sao?

An Noãn và Sở Tuấn nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy sự vui mừng.

An Noãn lập tức lấy ra một tờ giấy từ trong túi, trên đó vẽ một vòng tròn.

Đó là vết lõm trên hộp sọ của Tiêu Vũ Hoa, có hình dạng và kích thước.

Hài cốt không thể cứ để lộ ra bên ngoài, tối hôm qua sau khi chủ nhiệm Kiều khám nghiệm tử thi đã ghi lại dữ liệu chi tiết, bao gồm các loại ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau.

Cái đục hình tròn này và hình vẽ trên giấy, kích thước và hình dạng đều giống hệt nhau.

Nếu không có gì bất ngờ, đây chính là hung khí.

Nhưng ngay lúc này An Noãn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Vốn dĩ cho dù họ bắt đầu nghi ngờ Tiêu Danh Dương là hung thủ thì cũng cho rằng đây chỉ là một tai nạn.

Có thể là anh em xảy ra tranh cãi rồi xô xát, tất nhiên là một chiều — Tiêu Danh Dương ra tay với Tiêu Vũ Hoa.

Gia đình họ đã quen với việc đánh mắng con gái, đối với cậu ta đây không phải là chuyện gì to tát.

Sau khi ra tay, lỡ tay một chút mới dẫn đến cái chết của Tiêu Vũ Hoa.

Nhưng bây giờ xem ra, chưa chắc đã là ngoài ý muốn.

Một cái đục không thể làm được chuyện như vậy, phải có sự trợ giúp của búa.

Vậy thì khó mà tưởng tượng, trong tình huống nào, một người anh trai lại cầm búa và đục để giết em gái mình.

Cô khẽ thở ra một hơi.

Lòng thiện của con người rộng lớn như núi như biển, vô tận vô biên.

Cái ác của con người, truy cùng tận gốc cũng chẳng dừng lại ở mười tám tầng địa ngục.

Sở Tuấn nói: “Thầy, loại công cụ này Tiêu Danh Dương có không?”

“Có chứ.” Thầy giáo nói: “Cậu ta học điêu khắc thì phải có một bộ dụng cụ. Người xưa nói, muốn làm tốt việc gì, trước tiên phải mài sắc công cụ, không có công cụ chẳng lẽ lại dùng răng mà gặm à.”

Sau khi bình tĩnh lại, thầy Vương nói chuyện nhẹ nhàng như gió xuân, lúc này còn đùa một câu.

Nhưng Sở Tuấn và An Noãn thực sự không cười nổi.

Sở Tuấn nói: “Chúng tôi không thấy bộ dụng cụ như vậy ở nhà họ Tiêu, thầy có biết bộ dụng cụ của cậu ta ở đâu không? Mang ra nước ngoài rồi? Hay là ở một nơi nào khác?”

“Chắc là không mang ra nước ngoài, có lẽ đã tặng cho ai rồi.” Thầy giáo nói: “Ở đây vừa có dao khắc vừa có búa, cũng không tiện lên máy bay, chắc là tặng người rồi. Bộ dụng cụ này mua cũng khá đắt, có thể cậu ta đã tặng cho bạn cùng lớp thân thiết mà hoàn cảnh lại không được khá giả.”

An Noãn đột nhiên vỗ vai Sở Tuấn.

Cô đột nhiên có một ý nghĩ.

Trong vụ án này, luôn có một người chưa bao giờ lọt vào tầm ngắm của mọi người.

Rốt cuộc ai muốn giết Hướng Hạo Nhiên.

Người này chắc chắn có quan hệ với Tiêu Vũ Hoa nhưng không tìm ra được.

Vậy có khả năng nào là có quan hệ với Tiêu Danh Dương không?

Tiêu Vũ Hoa đã chết 3 năm rồi, theo lời kể của người nhà, cô bé chưa từng chụp ảnh.

Bức ảnh khổng lồ mà người này dùng đinh đóng lên tường để dọa Hướng Hạo Nhiên là từ đâu ra?

Hơn nữa chuyện này rất mạo hiểm.

Tuy ở Bắc Kinh có không ít tiệm chụp ảnh, nhưng đây là kinh doanh công khai có thể tra được. Rửa ảnh không phải là chuyện có thể tự làm ở nhà. Muốn rửa ảnh khổng lồ lại càng không thể lén lút.

Hắn ta rửa một bức ảnh lớn như vậy ở tiệm chụp ảnh không sợ bị nghi ngờ, bại lộ bản thân sao?

Trừ phi thứ hắn ta dùng căn bản không phải là ảnh.

Mà là một bức tranh.

Bức tranh chân dung của Tiêu Vũ Hoa.

Người có thể vẽ ra một bức chân dung sống động như thật không phải là người bình thường.

Người này nhất định là chuyên nghiệp.

Trong khoảnh khắc này, An Noãn cảm giác như mình cuối cùng đã tìm được phương hướng.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận