Rời khỏi nhà thầy Vương, họ còn đưa luôn thầy đi cùng.
Mặc dù bây giờ thầy Vương đã không còn dạy ở trường, không còn là giáo viên nữa nhưng ông ấy rất am hiểu về các trường học ở địa phương, đặc biệt là các trường chuyên về mỹ thuật.
Có ông dẫn đường vẫn tốt hơn là họ phải tự mình đi liên lạc.
Thầy Vương ở nhà hầu như cũng không có việc gì làm, rất là rảnh rỗi, nghe Sở Tuấn nói muốn nhờ ông giúp đỡ, ông vui vẻ nhận lời.
Sở Tuấn và An Noãn đều là những người trẻ tuổi, ăn nói lễ phép, An Noãn lại còn biết thưởng thức trà của ông, khiến ông rất có thiện cảm.
Ông vốn là người đọc sách, lại làm nghệ thuật, trong xương cốt đã thấm nhuần khí chất nghệ sĩ.
Mặc dù người trong làng đối với ông cũng rất thân thiện nhưng thân thiện là một chuyện, còn có chung tiếng nói hay không lại là chuyện khác. Nếu không thì ông cũng đã không chỉ dẫn cho Tiêu Danh Dương.
Lên xe, ra khỏi làng.
Sở Tuấn nói: “Thầy Vương, thầy đi cùng chúng tôi đến trường tìm người, dù tìm được hay không, lát nữa tôi mời thầy ăn cơm, xong rồi đưa thầy về.”
“Không cần, không cần.” Thầy Vương sảng khoái nói: “Hỗ trợ cảnh sát là việc tôi nên làm. Nhưng cậu có xe, tiện đường, lát nữa đưa tôi đến trạm xe buýt là được rồi, đã ra ngoài rồi thì tôi đến nhà con trai chơi một lát.”
“Được, tôi sẽ đưa thầy qua đó.”
Sở Tuấn nói.
Lúc nãy khi nói chuyện với thầy Vương anh cũng đã hỏi qua. Nhà con trai thầy Vương ở không xa, đưa ông đi một chuyến cũng không mất bao nhiêu thời gian, với những việc như thế này anh luôn chu đáo và cẩn thận.
Rất nhanh họ đã đến trường của Tiêu Danh Dương.
Đó là một ngôi trường rất bình thường.
Đối với việc Tiêu Danh Dương có thể học mỹ thuật ở ngôi trường này, lúc nghe tin mọi người đều khá kinh ngạc.
Chuyên ngành nghệ thuật so với các chuyên ngành khác thì rất tốn kém.
Học phí đắt đỏ, các loại vật liệu phải mua cũng đắt.
Hơn nữa sau khi tốt nghiệp, cơ hội việc làm cũng hẹp hơn so với các chuyên ngành khác.
Nói sao nhỉ, nếu gia đình có điều kiện tốt thì tuyệt đối không vấn đề gì.
Đặc biệt là con gái, giống như cô gái trước đây thích Sở Tuấn, học chuyên ngành âm nhạc. Sau khi tốt nghiệp đại học cô ấy đã đi du học ở một học viện âm nhạc nổi tiếng ở nước ngoài.
Không cần biết du học thế nào nhưng cũng là mạ một lớp vàng trở về.
Ăn mặc xinh đẹp, ngoại hình xinh đẹp, ngồi trước cây đàn piano trông đặc biệt cao quý.
Bố mẹ cũng rất nở mày nở mặt.
Những gia đình môn đăng hộ đối cũng sẽ cảm thấy đây là một cô con dâu đặc biệt cao quý.
Dove_Serum vùng da cánh
Họ không quan trọng tính thực dụng.
Nhưng con cái nhà bình thường học chuyên ngành như vậy thật sự là lấy mạng cả nhà, đúng là phải đập nồi bán sắt.
Nhưng qua đó cũng có thể thấy, gia đình họ Tiêu cưng chiều người con trai này đến mức nào.
Thầy Vương trong giới mỹ thuật cũng có chút danh tiếng, ông đã thuận lợi đưa Sở Tuấn và An Noãn vào trường.
Ba năm trước Tiêu Danh Dương là sinh viên năm nhất.
Ba năm đã trôi qua, nếu cậu ta không ra nước ngoài, bây giờ đã là sinh viên năm tư.
Nếu hung thủ này là bạn học của Tiêu Danh Dương, rất có khả năng hiện tại vẫn đang học ở trường này.
Thấy thầy Vương đến, phó chủ nhiệm khoa mỹ thuật đã ra đón.
Mặc dù không biết có chuyện gì nhưng chắc chắn phải tiếp đãi chu đáo.
Thầy Vương nói: “Chủ nhiệm Lưu, không phải tôi tìm anh. Tôi đưa người đến đây.”
Ánh mắt của chủ nhiệm Lưu rơi vào người Sở Tuấn.
Sở Tuấn lấy ra thẻ công tác.
Thầy Vương hiểu rõ, lần này đến đây ông được chào đón. Nhưng lần sau chắc chắn sẽ không còn được chào đón nữa, ai mà thích người đến gây phiền phức chứ.
Bây giờ ông chính là người đến gây phiền phức.
Nhưng ông không quan tâm.
Chủ nhiệm Lưu xem thẻ công tác của Sở Tuấn, lịch sự đưa tay ra: “Đội trưởng Sở, chào anh.”
“Chào thầy.” Sở Tuấn nói: “Chúng tôi đến đây lần này là muốn tìm một người.”
“Anh cứ nói.”
Sở Tuấn nói: “Thầy có biết Tiêu Danh Dương không?”
Chủ nhiệm Lưu không cần suy nghĩ đã nói: “Biết. Nhưng cậu ta đã ra nước ngoài từ học kỳ hai năm nhất, chưa từng trở về. Trường chúng tôi mỗi năm cũng không có mấy người được đi du học nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc.”
“Tôi muốn xem danh sách lớp của họ.”
Chủ nhiệm Lưu có chút mơ hồ nhưng vẫn mời Sở Tuấn đi cùng mình.
Đến phòng lưu trữ hồ sơ, tìm một lúc, ông ôm ra một chồng hồ sơ.
“Đây là tất cả mọi người trong lớp của Tiêu Danh Dương.” Chủ nhiệm Lưu nói: “Tổng cộng có 25 người, trong đó có hai người đã thôi học giữa chừng.”
Hồ sơ được xếp thành một hàng.
Trong 25 người này, có 15 nữ, 10 nam.
Hai người thôi học, một nam một nữ.
An Noãn xem hồ sơ của hai người thôi học trước.
“Chủ nhiệm Lưu, họ thôi học vì lý do gì vậy?”
“À, một người là vì vấn đề sức khỏe, bị bệnh, thôi học vào năm ba. Còn một người là do gia đình có biến cố không thể kham nổi học phí nên thôi học. Rất đáng tiếc, nhưng cũng không có cách nào khác.”
Khi hồ sơ của 25 người được xếp ra, An Noãn đột nhiên nhận ra một điều.
Trong vụ án này cô đã có định kiến rằng hung thủ là nam giới. Nhưng thực tế không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh điều đó.
Hai mươi lăm người này, bao gồm cả hai người đã thôi học đều có nghi vấn.
Sở Tuấn nói: “Trong số những người này, có ai có quan hệ tốt với Tiêu Danh Dương không?”
Câu hỏi này đã làm khó chủ nhiệm Lưu.
Mối quan hệ giữa các sinh viên, giáo viên cũng không rõ lắm. Huống chi đã là chuyện của ba năm trước.
“Tôi cũng không rõ, có lẽ phải đi hỏi các bạn cùng lớp của họ mới biết được.”
Chủ nhiệm Lưu suy nghĩ đơn giản.
Nhưng Sở Tuấn nói: “Tạm thời đừng vội.”
Hung thủ này rất có thể ở trong số họ.
Vẽ một bức chân dung khổng lồ, bức chân dung này phải được vẽ rất đẹp, rất chân thực, ít nhất là để Hướng Hạo Nhiên vừa nhìn đã nhận ra là Tiêu Vũ Hoa.
Điều này đòi hỏi một trình độ nhất định, không phải ai cũng có thể vẽ ra được.
Trình độ chuyên môn của hung thủ khá tốt.
Hắn ta không chỉ có khả năng vẫn còn ở trường mà còn có thể thuộc nhóm học sinh giỏi.
Chủ nhiệm Lưu nhìn Sở Tuấn.
Anh nói không vội thì không vội.
Anh nói làm thế nào thì làm thế đó.
Sở Tuấn nói: “Tôi xem qua những hồ sơ này trước, sau đó có thể sẽ nhờ chủ nhiệm Lưu giúp đỡ, gọi riêng những người tôi chọn ra để hỏi chuyện.”
Chủ nhiệm Lưu liền đồng ý: “Không vấn đề gì.”
Sở Tuấn và An Noãn bàn bạc một chút.
Trong hồ sơ của những sinh viên này có thông tin khá chi tiết.
Tên tuổi, quê quán là chắc chắn có, còn có địa chỉ nhà, người ở địa phương không nhiều, đa số là người ngoại tỉnh.
Tình hình gia đình, nhà có mấy người, bố mẹ làm nghề gì, có mấy anh chị em, v.v.
Thời đại này học đại học là chuyện lớn, nhà trường quản lý rất nghiêm ngặt. Đối với tình hình gia đình của sinh viên cũng có yêu cầu.
Sở Tuấn nói: “Những sinh viên này đều ở ký túc xá phải không?”
“Đúng, đều ở ký túc xá.” Chủ nhiệm Lưu nói: “Tuy nhiên, một số người ở địa phương, nhà ở gần nên sẽ thường xuyên về nhà. Nhà ở ngoại tỉnh thì chắc chắn ở ký túc xá, nghỉ hè, nghỉ đông mới về. Có một số người để tiết kiệm tiền, nghỉ hè, nghỉ đông cũng không về, ở lại thành phố tìm việc làm thêm để kiếm học phí.”