Lần đầu tiên Tiểu Hà gặp Tiêu Vũ Hoa chính là kinh ngạc và ngỡ ngàng.
Tôi là trẻ mồ côi, tôi đáng thương, tôi không có tiền, nhưng ở trường lại có người còn thảm hơn tôi.
Tiểu Hà là một cô gái lương thiện.
Cô bé không hề coi thường Tiêu Vũ Hoa còn thảm hơn mình mà sâu sắc đồng cảm với Tiêu Vũ Hoa. Hơn nữa còn sẵn lòng giúp đỡ Tiêu Vũ Hoa trong khả năng của mình.
Qua lại một thời gian, cô bé và Tiêu Vũ Hoa trở nên thân thiết.
Cô bé luôn coi Niếp Kiến Nguyên là anh trai của mình, lúc đó ngày nào Niếp Kiến Nguyên cũng đến trường đón cô bé tan học.
Cứ như vậy, Tiêu Vũ Hoa tự nhiên cũng quen biết Niếp Kiến Nguyên.
Niếp Kiến Nguyên lại có thêm một cô em gái.
Hắn dần dần hiểu được cuộc sống của Tiêu Vũ Hoa là như thế nào.
Một cuộc sống còn khó khăn hơn cả những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi.
Ăn không no mặc không ấm, phải làm đủ mọi việc nhà, còn bị đối xử đánh đập mắng mỏ. Thường xuyên nhìn thấy trên tay, trên mặt, trên cánh tay cô bé có vết thương.
Đến giờ kể lại Niếp Kiến Nguyên vẫn còn phẫn nộ.
“Tôi thực sự không hiểu, tại sao trên đời này có nhiều người không yêu thương con cái lại cứ nhất quyết sinh chúng ra.”
Cũng không biết hắn nói về Tiêu Vũ Hoa hay là chính mình, hoặc… cả hai.
Tiếc là bản chất con người phức tạp, câu trả lời cho câu hỏi này đã rõ ràng, chẳng cần ai trả lời.
Có người không yêu thương bố mẹ mình, cũng có người không yêu thương con cái mình. Không yêu chính là không yêu, chỉ yêu bản thân mình.
Niếp Kiến Nguyên vô cùng đồng cảm với Tiêu Vũ Hoa.
Nhưng hắn cũng không có cách nào.
Gia đình họ Tiêu đối xử không tốt với con gái không phải là bí mật gì, thậm chí có người đã báo cảnh sát.
Nhưng cảnh sát đến ngoài việc khuyên nhủ một hồi cũng không có biện pháp tốt hơn.
Bố mẹ đánh con, đây là một hiện tượng xã hội phổ biến, nếu đánh con mà bị bắt đi tù thì số người bị bắt sẽ quá nhiều.
Hơn nữa vợ chồng Tiêu Hưng Bang là loại người rất có tài che đậy, thái độ nhận lỗi rất tốt, mỗi lần bị phê bình giáo dục đều nói biết lỗi rồi, còn ôm con gái khóc lóc thảm thiết.
Tuổi của Tiêu Vũ Hoa dù sao cũng còn nhỏ, được bố mẹ dỗ dành liền mềm lòng.
Đợi cảnh sát đi rồi thì mọi chuyện lại như cũ.
Niếp Kiến Nguyên và Tiểu Hà đều rất đau lòng nhưng đều bất lực.
Lúc này, nếu không có bố mẹ, có lẽ còn có cách thoát ra. Nhưng không ai có thể cướp con đi khỏi vòng tay bố mẹ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến tối hôm Hướng Hạo Nhiên lái xe đâm phải Tiêu Vũ Hoa.
Niếp Kiến Nguyên nói: “Sau khi biết chuyện này tôi thực ra không hận hung thủ. Tôi biết anh ta không cố ý giết người, chỉ là một tai nạn. Hơn nữa cuộc sống của Tiêu Vũ Hoa quá khổ, cái chết đối với cô bé là một sự giải thoát. Nếu cô bé không chết, vài năm nữa chắc chắn sẽ bị gia đình gả cho một người đàn ông mà cô bé không thích để nhận một khoản tiền thách cưới.”
Mặc dù năm đó Tiêu Vũ Hoa mới 13 tuổi nhưng cuộc đời bi thảm của cô bé dường như đã thấy rõ kết cục trong nháy mắt.
Không có một chút hy vọng, nghĩ đến đã khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Gả cho một người đàn ông lớn hơn cô bé rất nhiều, hoặc một người đàn ông tính tình không tốt, miễn cưỡng sinh ra mấy đứa con, sau đó chăm con, làm việc nhà, phục vụ chồng, đợi con lớn lại tiếp tục chăm cháu, làm việc nhà, phục vụ chồng.
An Noãn vừa ghi chép vừa cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cuộc đời như vậy không phải là tưởng tượng mà là hình ảnh thu nhỏ của vô số người.
Chỉ là chi tiết có chút khác biệt mà thôi.
An Noãn không muốn ngắt quãng nhịp điệu hỏi cung, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Từ xưa đến nay hôn nhân đã mang lại quá nhiều tổn thương cho phụ nữ nhưng lại rất khó thoát ra. Những người ép buộc họ, ngoài đàn ông ra còn có phụ nữ khác, như mẹ của Tiêu Vũ Hoa.
Vấn đề này dù là mấy chục năm sau cũng chỉ là giảm bớt, không thể trị tận gốc.
Niếp Kiến Nguyên hỏi rõ ngày chôn cất của Tiêu Vũ Hoa, liền đưa Tiểu Hà đến đó.
Hắn biết quy tắc của đám cưới ma là phải tìm một người thế thân.
Tiểu Hà và Tiêu Vũ Hoa có tình chị em sâu đậm nên sẵn sàng đồng ý.
Vì vậy hôm đó Niếp Kiến Nguyên không ra mặt, Tiểu Hà nói mình là bạn của Tiêu Vũ Hoa, thế thân trong đám cưới ma của cô bé.
Không ai biết lai lịch của Tiểu Hà.
Bố mẹ Tiêu Vũ Hoa muốn lợi dụng nên không hỏi nhiều.
Những người khác tự nhiên đều cho rằng người đó là do bố mẹ Tiêu Vũ Hoa mời đến nên cũng không hỏi nhiều.
Sau đó Tiêu Vũ Hoa được chôn cất.
Niếp Kiến Nguyên nói: “Tôi cũng không cố ý điều tra Hướng Hạo Nhiên, chỉ là trùng hợp. Nơi tôi làm thêm lại ở dưới lầu công ty của nhà họ Hướng. Cậu ấm nhà họ Hướng sắp kết hôn, chuyện này ở tòa nhà ấy chẳng phải bí mật gì.”
Vì vậy trong lòng Niếp Kiến Nguyên cảm thấy không thoải mái.
Niếp Kiến Nguyên nói: “Tôi làm như vậy cũng không hoàn toàn vì Tiêu Vũ Hoa.”
“Còn vì ai?”
“Vì Tiểu Hà.”
“Ý cậu là sao?”
“Lúc đầu tổ chức đám cưới ma, Tiểu Hà là người thế thân của Tiêu Vũ Hoa. Bây giờ Hướng Hạo Nhiên sắp kết hôn, Tiêu Vũ Hoa ở dưới mồ không yên chắc chắn sẽ tìm Tiểu Hà gây phiền phức.”
Nói ra nghe… cũng có lý.
An Noãn không nhịn được nói: “Nhưng Hướng Hạo Nhiên sắp kết hôn, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Anh ta năm nay mới hai mươi mấy tuổi, dù bây giờ chưa kết hôn thì vài năm nữa cũng sẽ kết hôn. Lúc tổ chức đám cưới ma không nghĩ đến điểm này sao?”
Niếp Kiến Nguyên nói: “Lúc đó Hướng Hạo Nhiên tự nói là cả đời sẽ không kết hôn.”
An Noãn vô cùng cạn lời.
Sở Tuấn cũng cạn lời, nhưng lại cảm thấy đây đúng là lời mà Hướng Hạo Nhiên có thể sẽ nói ra.
Loại công tử ăn chơi như anh ta luôn coi hôn nhân là lồng giam, chỉ khiến anh ta mất tự do. Lớn tuổi rồi sẽ thế nào thì nói sau, ít nhất khi còn trẻ sẽ rất ghét hôn nhân.
Năm nay anh ta mới hai mươi mấy, nếu không phải vì sự cố ngoài ý muốn lần này, có lẽ ít nhất còn phải 10 năm, 8 năm nữa mới nghĩ đến chuyện kết hôn.
Lúc Niếp Kiến Nguyên trốn thì trốn rất cẩn thận. Bây giờ bị bắt hắn ta liền buông xuôi.
Quá trình vô cùng đơn giản, hắn ta vẽ một bức chân dung của Tiêu Vũ Hoa, sau khi dụ Hướng Hạo Nhiên ra ngoài liền treo bức chân dung lên tường.
Bên cạnh đã đặt sẵn mấy chiếc đèn pin.
Xe của Hướng Hạo Nhiên vừa đến, đèn pin bật lên.
Ánh sáng đột ngột bật lên, Hướng Hạo Nhiên tự nhiên sẽ nhìn qua.
Nhìn một cái thì thôi rồi, là cô gái từng bị mình đâm xe chết.
Lúc đó không sợ đến hồn bay phách tán mới lạ.
Niếp Kiến Nguyên nói: “Tôi cũng là thử vận may, không ngờ vận may của anh ta kém như vậy, thật sự bị dọa đến chết.”
“Vậy nếu không chết thì sao? Cậu còn định tiếp tục ra tay không?”
“Đúng, chắc chắn vẫn sẽ nghĩ cách khác.” Niếp Kiến Nguyên nghiêm túc nói: “Cứu một người không dễ nhưng muốn giết một người không có lòng đề phòng thật sự không khó.”
Đơn giản nhất là giấu con dao găm trong túi, tìm cơ hội tiếp cận rồi trực tiếp đâm chết.
Tỷ lệ tử vong rất cao.
Nhược điểm duy nhất là bản thân mình cũng rất khó chạy thoát.
Vì vậy khi Hướng Hạo Nhiên nhập viện Sở Tuấn đã dặn dò bố Hướng phải làm tốt công tác phòng bị, đề phòng hung thủ ra tay lần hai.
Nghe Niếp Kiến Nguyên nói xong Sở Tuấn thở dài một hơi.
“Có một chuyện có lẽ cậu vẫn chưa biết.”
“Chuyện gì?”
“Hướng Hạo Nhiên không phải là hung thủ gây ra cái chết của Tiêu Vũ Hoa.”
Niếp Kiến Nguyên nhíu mày: “Sao có thể?”
“Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tôi sẽ nói bừa với cậu sao?”