Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 343.




Niếp Kiến Nguyên bị tin tức này làm cho sững sờ.

Nhưng lời của Sở Tuấn quả thực rất có sức thuyết phục.

Anh là một cảnh sát, không thể nào nói bừa về một chuyện nghiêm trọng như vậy. Điều này tuyệt đối không thể.

“Nhưng… nhưng tôi …”

“Cậu biết năm đó Tiêu Vũ Hoa bị đâm chết, là bị Hướng Hạo Nhiên đâm chết phải không?”

“Phải…”

“Nhưng cậu có tận mắt nhìn thấy hiện trường tai nạn không?”

Niếp Kiến Nguyên có chút mờ mịt lắc đầu.

Điều đó chắc chắn là không có.

“Cậu có đưa Tiêu Vũ Hoa đến bệnh viện kiểm tra không? Bác sĩ có xác nhận với cậu, người chết là do va chạm ô tô không?”

Niếp Kiến Nguyên tiếp tục lắc đầu.

An Noãn đứng bên cạnh nhìn, biết rằng thế giới của Niếp Kiến Nguyên vào lúc này đã sụp đổ.

Đừng nói là Niếp Kiến Nguyên lúc đó không có mặt tại hiện trường, không tận mắt chứng kiến. Dù có tận mắt chứng kiến, trừ khi đưa đi cấp cứu hoặc báo án ngay lập tức, nếu không thì cũng vô ích.

Hướng Hạo Nhiên thì có mặt tại hiện trường từ đầu đến cuối nhưng có ích gì. Cồn trong rượu cộng với diễn xuất của gia đình họ Tiêu đã làm tê liệt bộ não đáng thương của anh ta.

Một lúc lâu sau cuối cùng Niếp Kiến Nguyên cũng tìm lại được giọng nói của mình.

“Vậy… vậy cô bé chết như thế nào?”

Sở Tuấn nói: “Bị đánh chết.”

“Ai?”

Giọng của Niếp Kiến Nguyên có chút run rẩy.

“Tạm thời vẫn chưa xác định được, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, không liên quan gì đến Hướng Hạo Nhiên.”

“Tôi không tin.” Niếp Kiến Nguyên run rẩy nói: “Tôi không tin, nhà họ Hướng có tiền, chắc chắn anh bao che cho anh ta mới nói như vậy.”

Sở Tuấn thở dài một hơi.

“Cảnh sát đã khám nghiệm lại tử thi, đã tiến hành kiểm tra hài cốt của Tiêu Vũ Hoa. Những gì tôi nói bây giờ đều là kết quả khám nghiệm tử thi. Mỗi câu tôi nói đều có bằng chứng chứng minh. Tương tự, tôi bắt cậu cũng là có bằng chứng, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi đang đi trên đường tùy tiện bắt một người rồi coi người đó là hung thủ sao?”

Quá sốc.

Có lẽ Niếp Kiến Nguyên không thể tưởng tượng được chuyện đào mộ như vậy.

 

Dù đầu óc hắn ta đã đủ linh hoạt cũng vẫn không thể nghĩ đến chuyện kinh thiên động địa như vậy.

Sở Tuấn nói: “Nhà họ Hướng có giàu đến đâu tôi cũng sẽ không thiên vị. Vụ án Tiêu Vũ Hoa bị giết rất nhanh sẽ điều tra ra sự thật. Nếu cậu thực sự muốn tốt cho cô bé thì hãy hợp tác với cảnh sát.”

Bố của Hướng Hạo Nhiên đã đạt được thỏa thuận với Tiêu Hưng Bang.

Tiêu Hưng Bang đã liên lạc được với con trai mình là Tiêu Danh Dương.

Mặc dù Tiêu Danh Dương có hiểu biết hơn bố mình nhưng cậu ta là một sinh viên mỹ thuật, lại chưa bước vào xã hội. Dù trong lòng có nghi ngờ cũng không thể chống lại được sự cám dỗ của tiền bạc.

Nếu chuyện này không thành, sau này nhà họ Hướng dù có nhìn vào mối quan hệ gọi là sui gia mà thỉnh thoảng trợ cấp cho họ một ít thì số tiền đó cũng rất hạn chế. Nhưng nếu chuyện này thành thì đó không phải là một khoản tiền nhỏ.

Lần trước Hướng Hạo Nhiên cho tiền cũng đã lâu, lần này vợ chồng Tiêu Hưng Bang ra nước ngoài đã tiêu không ít tiền.

Có “máy rút tiền” như Hướng Hạo Nhiên nên họ ngày càng không có khái niệm về tiền bạc. Tay tiêu càng ngày càng rộng, chi tiêu càng ngày càng phung phí.

Người Trung Quốc vốn có tư tưởng”ở nhà thì tiết kiệm, ra đường thì phóng tay”, ở nhà có thể còn kiểm soát được nhưng khi ra ngoài lại càng khó kiềm chế.

Chuyến đi này, số tiền Hướng Hạo Nhiên cho lần trước đã tiêu gần hết.

Vốn dĩ cũng không coi ra gì, nghĩ rằng tiêu hết thì thôi, về lại tìm Hướng Hạo Nhiên xin thêm rồi gửi cho con trai là được.

Nhưng giờ đây biến cố đột ngột xảy ra.

Nếu không lấy được số tiền này, việc học ở nước ngoài của Tiêu Danh Dương có thể cũng không hoàn thành được.

Hoặc là trở thành người làm việc chui ở nước ngoài.

Hoặc là vẫn phải lầm lũi trở về.

Ba người nhà họ Tiêu bàn bạc.

Từ xưa đến nay, giàu sang sinh ra từ hiểm nguy.

Có một miếng bánh lớn như vậy đặt trước mặt, dù thế nào cũng phải cắn một miếng. Lỡ như cắn được thì sao? Đây chính là vinh hoa phú quý cả đời.

Không đúng, không chỉ một đời.

Tiêu Danh Dương sau này kết hôn sinh con, là vinh hoa phú quý của con cháu đời sau.

Không thể đo đếm được.

Người dám liều thì sống, kẻ nhát gan thì chết đói.

Liều thôi!

Người nhà họ Tiêu cũng sợ đêm dài lắm mộng, sợ muộn thì sinh biến.

Sau khi bàn bạc xong Tiêu Hưng Bang liền đưa ra câu trả lời.

Nhanh chóng sắp xếp để Tiêu Danh Dương trở về.

Nhà họ Hướng đối với việc này vô cùng vui mừng.

Nhưng cũng không dám thể hiện thái độ quá rõ ràng, sợ dọa người ta sợ.

Dù Tiêu Danh Dương có yêu tiền đến đâu, nếu biết mình trở về với tư cách là nghi phạm giết người thì chắc cũng không muốn.

May mà kênh thông tin và mối quan hệ của gia đình họ Tiêu rất hạn chế. Họ không thể tra ra được Hướng Hạo Nhiên là chết thật hay chết giả.

Vết thương trước đó của Hướng Hạo Nhiên cũng là thật, mọi người đều biết, nên giả chết là một chuyện tự nhiên không có gì gượng gạo.

Dù lý do Niếp Kiến Nguyên làm hại Hướng Hạo Nhiên là gì, là nhận nhầm người hay để trả thù thì hành vi gây thương tích vẫn là gây thương tích.

Hắn ta nhắm đến mạng sống của Hướng Hạo Nhiên.

Đây là tội giết người chưa thành.

Dù không bị tử hình cũng không dưới mười mấy năm.

Một chàng trai tuổi đôi mươi, khi ra tù đã ngoài ba mươi.

Mười mấy năm tù tội sẽ khiến một người lạc lõng với thế giới bên ngoài, hủy hoại tinh thần của hắn ta, sau khi ra tù cũng sẽ vì có tiền án mà bị đối xử bất bình đẳng.

Cuộc đời của Niếp Kiến Nguyên cứ thế bị hủy hoại.

Thực ra An Noãn không hiểu lắm, nếu người đó là Tiểu Hà, Niếp Kiến Nguyên ra mặt vì cô bé thì còn có thể hiểu được, hắn ta thực sự coi Tiểu Hà như em gái ruột của mình mà yêu thương.

Nhưng đây lại là bạn của Tiểu Hà, điều này có phần hơi quá.

Đây không phải là tiện tay làm chuyện gì đó nhỏ nhặt vô hại, đây là giết người, có đáng không?

Nhưng chuyện đã xảy ra, dù đáng hay không thì việc đã rồi.

Sở Tuấn lại đến trường của Niếp Kiến Nguyên một chuyến, tìm thấy một bộ dụng cụ điêu khắc mà hắn ta sử dụng. Bộ dụng cụ này quả nhiên là do Tiêu Danh Dương tặng, chuyện này, các bạn cùng lớp đều biết.

Trước đó hắn ta cũng có nhưng mua loại rẻ tiền nên dùng không được thuận tay. Đang lúc phân vân không biết có nên mua một bộ khác hay không thì Tiêu Danh Dương sắp ra nước ngoài.

Mọi người đều biết Niếp Kiến Nguyên là trẻ mồ côi trong trại trẻ, điều kiện khó khăn nên đều rất quan tâm đến hắn ta. Tiêu Danh Dương cũng vậy, đã không mang đi được, mà lúc đó lại dư dả tiền bạc nên đã tặng cả bộ dụng cụ cho Niếp Kiến Nguyên.

Bản thân còn rất vui vẻ, cảm thấy mình đã làm được việc tốt.

Chỉ là vạn lần không ngờ, việc tốt này sẽ trở thành bằng chứng giết người của Tiêu Danh Dương.

Nhân tiện, Sở Tuấn còn lấy món quà sinh nhật mà Niếp Kiến Nguyên để trong ký túc xá định tặng cho Tiểu Hà rồi mang đến cho Tiểu Hà.

Trong hộp dụng cụ của Niếp Kiến Nguyên quả nhiên có một dụng cụ khớp với vết thương.

Mặc dù 3 năm đã trôi qua, dụng cụ đã được Niếp Kiến Nguyên sử dụng vô số lần, nhưng dù mài mòn, sử dụng, lau chùi, rửa sạch thế nào vẫn có những dấu vết không thể xóa nhòa.

Mắt thường không còn nhìn thấy được nhưng máy móc và thuốc thử cũng sẽ khiến nó lộ nguyên hình dù bao nhiêu năm đi nữa.

Quả nhiên, trên dụng cụ đã tìm thấy vết máu.

Hơn nữa không phải là một ít vết máu.

Trên chiếc đục chỉ dài bằng bàn tay này loang lổ vết máu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận