Bên trong thư phòng.
Ngự y bôi thuốc và băng bó lại cho Yến Độ, da thịt hai cánh tay hắn be bét, gần như không nhìn thấy một miếng thịt lành lặn nào.
Nghiêm trọng nhất vẫn là hai chân.
Ngược lại, trên lưng và bụng vết thương lại ít hơn.
Sau khi bôi thuốc xong, quấn Yến Độ lại thành một cái bánh ú, ngự y vội vàng lui ra ngoài.
Hoài Đế vẫn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, không khí trong phòng nặng nề.
Yến Độ vừa định đứng dậy, đã bị Hoài Đế quát khẽ: “Ngồi yên đó.”
Yến Độ ngoan ngoãn ngồi yên.
Hoài Đế cười lạnh: “Tự nhận trượng hình? Trẫm thấy vết thương của ngươi sao lại giống như do kiếm để lại? Cũng biết chọn chỗ bị thương ghê, toàn ở tay chân.”
“Thần lừa dối Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trừng phạt.” Yến Độ vốn cũng không định giấu diếm.
…
…
Hoài Đế hít một hơi thật sâu, giơ tay ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Thần tự ý rời phủ, đã đến đại lao Hình bộ.”
Chuyện sau đó hắn đều thành thật khai báo, chỉ là Yến Độ không nhắc đến việc vết thương này là do để đánh thức Tam Thất mới có.
Dù sao, nguyên nhân sự việc là do diễm quỷ báo thù, tính tròn lại, hắn bị thương cũng là vì diễm quỷ.
Không tính là lừa dối.
Hoài Đế trầm mắt lắng nghe, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Yến Tiểu Cửu! Ngươi là Tướng quân của Đại Càn, là Hộ Quốc Công thế tập! Dù ngươi có thể vào ra nơi chiến trường như chỗ không người nhưng chuyện quỷ thần là thứ ngươi có thể nhúng tay vào sao?!”
“Tam Thất chỉ là Quận chúa, bọn Trần Viễn tự làm tự chịu, bọn họ chọc phải quỷ vật, dựa vào cái gì mà bắt Tam Thất phải giải quyết thay họ?” Yến Độ bình tĩnh nói: “Đây cũng không phải là trách nhiệm của nàng.”
Giọng Hoài Đế trầm xuống: “Nàng có năng lực phi phàm, ngươi có không?!”
“Tam Thất nàng quả thực phi phàm, nhưng nàng có phi phàm đến đâu, nàng cũng chỉ có một mình.” Yến Độ nhìn Hoài Đế: “Hoàng cô trượng ban cho nàng tước hiệu Hưng Quốc Quận chúa nhưng lại quên mất nàng cũng mới 17 tuổi thôi.”
“Nàng không phụ mẫu, không nơi nương tựa.”
“Nàng tin tưởng điệt nhi, điệt nhi cũng tin tưởng nàng.”
Hoài Đế hít sâu mấy hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Ngươi đừng có lôi mấy chuyện này ra với trẫm, nếu không phải vì nàng, ngươi sẽ đi mạo hiểm sao?!”
Ánh mắt Yến Độ không hề né tránh: “Sẽ! Nếu chuyện quỷ thần uy h**p xã tắc, uy h**p dân sinh, dẫu trăm lần chết điệt nhi cũng sẽ xông pha!”
Hoài Đế bị nghẹn lời.
Nhưng ông biết, Yến Độ không nói dối.
Đây là hài tử lớn lên bên cạnh ông, ông làm sao không biết tính tình của Yến Độ!
“Hoàng cô trượng.” Yến Độ nghiêm túc vô cùng nói: “Đừng giận lây sang Tam Thất, nàng không có bất kỳ lỗi lầm nào.”
Hoài Đế im lặng hồi lâu: “Hoàng cô trượng biết, nhưng Hoàng cô trượng không hiểu.”
Ông nhìn Yến Độ: “Ngươi và nàng cũng mới quen biết không lâu, cớ sao lại làm đến mức này?”
“Không ngắn.” Giọng Yến Độ bất giác trở nên mềm mại: “Nếu không có nàng, điệt nhi đã chết từ lâu rồi. Phụ mẫu cho điệt nhi sinh mệnh, Hoàng cô trượng và cô mẫu nuôi dưỡng điệt nhi nên người, còn Tam Thất… là nàng đã giúp cháu sống đến bây giờ, vượt qua từng kiếp nạn.”
Yến Độ xoa xoa sợi dây đỏ trên cổ tay, “Hoàng cô trượng, Tam Thất nàng xứng đáng với mọi điều tốt đẹp trên đời.”
Trong lòng Hoài Đế ngũ vị tạp trần.
Có cảm giác an ủi khi thấy con heo nhà mình nuôi lớn sắp đi ủi cải trắng, lại có cảm giác bực bội vì con heo thật không có tiền đồ.
Ông đương nhiên hiểu ý trong lời nói của Yến Độ.
“Vân Hạc đạo trưởng từng nói, những kiếp nạn ngươi gặp phải khi còn nhỏ luôn có quý nhân tương trợ.”
“Nàng chính là quý nhân của ngươi?”
Yến Độ gật đầu.
Hoài Đế hiểu rồi, hóa ra hai đứa nhóc này đã sớm có “nhân duyên”.
“Tình hình của nàng thế nào?” Hoài Đế trừng mắt nhìn hắn: “Đừng có giả vờ với trẫm!”
Yến Độ thở dài: “Quả thực là bị thương, tổn thương nguyên khí, lần này hàng phục diễm quỷ rất nguy hiểm.”
Hoài Đế không còn nghi ngờ nữa, người của Hình bộ đã báo lại, mấy tên súc sinh Trần Viễn đó đều bị băm thành nhân rồi, có thể không nguy hiểm sao?
“Ngươi dưỡng thương cho tốt, thương thế khỏi rồi, trẫm có việc giao cho ngươi làm, đừng hòng trốn trong phủ lười biếng.”
Hoài Đế đứng dậy, lẩm bẩm: “Nha đầu đó cũng vất vả rồi, cô mẫu của ngươi đã đến thăm nó, trẫm không đi nữa. Nó đã nhận được danh hiệu Hưng Quốc Quận chúa, cứ mãi một mình một bóng quả thực không tốt.”
Ý của câu nói này chính là muốn giao cho Tam Thất người và thực quyền.
Mắt Yến Độ lộ vẻ cười: “Hoàng cô trượng anh minh.”
Hoài Đế trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Khi sắp bước qua ngưỡng cửa ông quay đầu hỏi: “Có phải cô mẫu của ngươi đã biết từ sớm?”
Rõ ràng Hoài Đế đang hỏi, có phải Yến Độ đã sớm nói cho Yến Hoàng hậu biết về “quá khứ” giữa hắn và Tam Thất rồi không.
Ánh mắt Yến Thiếu tướng quân ngây thơ: “Biết gì ạ?”
Hoài Đế lại hừ lạnh một tiếng, “Giả ngây giả dại!”
Tiểu tử thối này không thành thật! Chắc chắn đã sớm nói cho cô mẫu của nó rồi!
Dựa vào cái gì mà không nói cho ông, chẳng lẽ ông lại ăn thịt nha đầu đó chắc! Tiểu tử thối này chính là thân thiết với cô mẫu của nó hơn!
Hoài Đế mang một bụng chua lòm rời đi.
Chuyện này đến đây coi như đã ổn.
Đợi ngự giá rời đi, Tiểu Vương lững thững đi vào phòng của Yến Độ, không thèm nhìn cánh tay và chân như bánh ú của hắn.
“Đồ mưu mô xảo quyệt.” Cái miệng chó của nó mở ra, phun ra lời chế nhạo: “Rõ ràng có Trường An Hoàn mà Tam Tam đưa cho ngươi, bôi mấy ngày là vết thương của ngươi đã khỏi hết rồi, lại cứ giữ lại một thân vết thương để bán thảm.”
Yến Độ không để ý đến nó, đứng dậy đi ra ngoài, hắn muốn đến bên cạnh Tam Thất canh chừng.
“Gâu gâu nè! Bản vương nói còn chưa xong!”
“Tên mặ trắng, ngươi có lễ phép không vậy?”
Yến Độ dừng bước, cúi mắt nhìn nó: “Sao? Muốn cắn chết ta?”
Tiểu Vương nhe răng trợn mắt, miệng lẩm bẩm chửi rủa: “Ở trước mặt Tam Tam thì tỏ ra tử tế lắm, thật nên để Tam Tam xem bộ mặt thật của ngươi, gâu!”
Nó vừa chửi vừa lấy chân đá ra một chiếc hộp lăn đến chân Yến Độ.
Cũng không biết cái hộp này từ đâu ra.
Yến Độ khẽ nhướng mày, cúi người nhặt hộp lên, mở ra xem, bên trong là một cục thuốc lớn, chỉ là cái hình dạng…
Ừm…
Trước đó cho hắn một viên thuốc hình con rận hắn không nhận, bây giờ lại cho hắn một cục thuốc hình phân chó.
“Loài người yếu như gà, còn dám huênh hoang đòi bảo vệ Tam Tam nhà ta!”
“Đây là Quỷ Linh Cao đấy, mỗi ngày ăn một móng tay, một tháng sau đảm bảo ngươi sẽ lột xác!”
“Đừng có ăn hết một lần đấy nhé, cẩn thận ngươi nổ banh xác mà chết đấy!”
Tiểu Vương nói xong, hất mông ngẩng đầu, vẫy đuôi thật cao, ném cho Yến Độ một ánh nhìn khinh bỉ, rồi sải bước kiểu “không nhận thân nhân” mà bỏ đi.
Sau khi khuất khỏi tầm mắt của Yến Độ, đuôi Tiểu Vương cụp xuống, mặt chó lộ vẻ đau lòng rất người.
“Lỗ chết mất, lỗ to rồi…”
“Công đức tích góp bấy lâu nay mất hết rồi hu hu gâu… Tên mặt trắng chết tiệt đáng ghét quá hu hu gâu…”
Tiểu Vương thề, người mà nó ghét nhất chính là Yến Độ! Không có ai khác!
Càng nghĩ càng tức, Tiểu Vương quyết định đến đại lao Hình bộ ăn thêm mấy linh hồn ác nhân để bồi bổ.
Vừa đến cửa đã thấy một bóng dáng còn đáng ghét hơn.
Nam Tầm đang đối phó với người kia.
“Quận chúa vẫn chưa tỉnh, Vệ Thống lĩnh mấy ngày nữa hãy đến bái kiến!”
Vệ Chước cười như không cười: “Đây là Quận chúa phủ, từ khi nào mà người của Tướng quân phủ cũng có thể đến đây làm chủ?”
Nam Tầm vừa định phản công, đã thấy cẩu đại gia lững thững đi tới, đôi mắt chó luôn coi thường người khác liếc nhìn Vệ Chước một cách khinh miệt. Khi đi ngang qua Vệ Chước, chân chó nhấc lên, tè xong rồi đi!
Vệ Chước: “…”
Nam Tầm: “…”
Tiểu Vương: Hừ~ Tên họ Yến một cái tát, tên họ Vệ một trăm tám mươi cái tát, ăn nước tiểu của bản vương đi!