Tam Thất lại mơ, trong mơ là những đóa yêu hoa màu máu nở rộ khắp núi đồi.
Một con đường nhỏ ẩn hiện trong biển hoa, nàng hái một đóa hoa đưa cho người phía sau.
— Tặng huynh, đây là hoa thạch toán, canh nấu bằng nó là ngon nhất.
— Tiểu Cửu ca ca, đợi đến thôn rồi ta mời huynh ăn canh hoa thạch toán do Mạnh bà bà làm.
Người đó nhận lấy đóa hoa của nàng, nắm chặt tay nàng.
Bàn tay đó thật ấm, thật ấm.
Tam Thất mở mắt ra, trên tay cảm thấy ấm áp.
Nàng nghiêng đầu nhìn, tay nàng đang bị nắm chặt, một nam nhân đang gục bên giường, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lúc mới gặp, trên mặt hắn vẫn còn chút non nớt của tuổi thiếu niên, không biết từ lúc nào đã hoàn toàn lột xác thành một nam tử.
Lông mày rậm, hàng mi dài, dưới vòm mày sâu thẳm là ngũ quan tinh xảo như được thần nhân điêu khắc tỉ mỉ.
…
…
Tam Thất mơ hồ nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, lần này nàng nhớ được nhiều hơn một chút.
Nàng nhớ trong mơ có “hoa thạch toán”, và một “người”.
Nàng không nhớ dung mạo và tên của người đó, nhưng hình như nàng đã gọi người đó là “ca ca”?
Tay của người đó cũng rất ấm.
Tam Thất vô thức muốn nắm chặt sự ấm áp đó, không ngờ lại làm người đang ngủ say tỉnh giấc.
Khoảnh khắc Yến Độ tỉnh lại, hắn liền nắm chặt tay nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc im lặng ngắn ngủi.
“Trên người có khó chịu không?”
“Vết thương của ngài có nặng không?”
Hai người đồng thời lên tiếng, đều hỏi về đối phương.
“Ta không sao, nhưng ngài chắc chắn có sao!” Tam Thất nắm ngược lại tay Yến Độ, nàng vẫn nhớ trước khi thiếp đi đã thấy Yến Độ toàn thân là máu.
Nàng thật sự chẳng sao cả, giấc ngủ này nàng ngủ một cách sảng khoái, cảm giác nửa sống nửa chết trước đây cũng đã nhạt đi, ngược lại có cảm giác như có sức trâu bò dùng không hết!
“Để ta xem!”
Tam Thất liền định mở y phục của Yến Độ.
Nàng không tin lời Yến Độ, nàng phải tận mắt xem.
Yến Độ cũng không ngờ Tam Thất lại ra tay ngay lập tức, mặt hắn đỏ bừng, nắm chặt y phục, giằng co với nàng, giọng nói vừa khàn vừa yếu: “Tam Thất… nàng đừng như vậy…”
“Buông tay!”
“Như vậy không hay… nàng đừng…”
“Yến Độ, ngài phiền quá đi, mau buông tay để ta xem…”
“…Ta thật sự không sao, nàng nằm yên đi…”
Két——
Cửa từ bên ngoài mở ra.
Tiểu Vương hùng hổ đi vào, cắt ngang màn giằng co của hai người.
Trong mắt chó lóe lên một tia khinh miệt, chân chó của Tiểu Vương đạp một cái đóng sầm cửa lại, đi thẳng đến bên cạnh hai người, ngồi xổm xuống rồi nói: “Ái da, tên mặt trắng bị thương không nhẹ đâu nha, không thì sao giãy giụa nửa ngày mà vẫn không thoát khỏi tay Tam Tam nhà ta chứ~”
“Ái da ui~ cái cổ áo này sao càng kéo càng rộng vậy ta, nửa cái vai sắp lộ ra rồi kìa~ chắc không phải là tay gãy không có sức đó chứ~ Người không biết nhìn vào còn tưởng đang giả bộ ‘kháng cự nhưng tình nguyện’ nữa cơ~”
Giọng của Tiểu Vương bây giờ vốn đã the thé như thái giám, một tràng châm chọc mỉa mai, cái giọng điệu đó, từng câu từng chữ, câu nào câu nấy đều trúng hồng tâm, vạch trần tiểu xảo của ai đó.
Yến Độ lặng lẽ nghiến răng, có chút hối hận vì đã không hầm con chó chết tiệt này.
Tiểu Vương liếc nhìn, thấy ai đó bị lép vế, trong lòng hả hê, lại hừ một tiếng, lớn tiếng bắt đầu kể tội: “Tam Tam, tên tiểu tử này không nghe lời chút nào!”
“Hôm đó ta bảo hắn đừng xông vào, hắn cứ nhất quyết xông vào!”
“Người nói xem, một tên phàm phu tục tử mà không biết sợ chết là gì, trong bóng của người quỷ khí ngút trời, người thường bị kẹt trong đó không khác gì bị ngàn kiếm chém qua, mà hắn lại dám cứng rắn chịu đựng để đến bên cạnh người.”
“Người đừng nhìn hắn bây giờ ra vẻ không sao, đó là do bôi Trường An Hoàn mà người đưa đấy, mấy hôm trước hắn còn nằm như chó chết trên giường sắp chết đến nơi, một thân da thịt nát bét, nhìn là thấy không ngon miệng rồi!”
Tiểu Vương câu câu kể tội, chữ chữ kiêu ngạo, miệng lưỡi đầy vẻ “coi thường” Yến Độ.
Tam Thất càng nghe sắc mặt càng khó coi, hốc mắt càng đỏ.
Ánh mắt Yến Độ phức tạp nhìn chằm chằm con chó chết, Tiểu Vương liếc trắng hắn một cái, chổng mông lên, kiêu ngạo nói: “Ta đi bảo nhà bếp chuẩn bị cơm, chắc Tam Tam đói rồi! Người tranh thủ thời gian đánh cho tên mặt trắng này một trận đi!”
“Nam nhân không nghe lời, cho mấy cái tát là ngoan ngay!”
Tiểu Vương nói xong lại lững thững bỏ đi, ra khỏi cửa còn không quên đóng cửa lại.
Ra khỏi cửa, Tiểu Vương hừ hừ: “Muốn ra vẻ thâm sâu nghĩa lớn trước mặt Tam Tam à, mơ đẹp đi~ xem bản vương vạch trần tiểu xảo của ngươi!”
Khôi Nhất và Nam Tầm đứng gác ở cửa trơ mắt nhìn chó Tiểu Vương lững thững bỏ đi.
Thần sắc Hai người quái dị.
Nam Tầm: “Nó… là đang kể công thay cho Thiếu tướng quân nhà ta đúng không?”
Khôi Nhất: “Hình như là vậy, lại hình như không phải.”
Cẩu gia thật khó hiểu.
Trong phòng.
Yến Độ trong lòng cảm ơn “ý tốt” của Tiểu Vương nhưng tình hình hiện tại có chút mất kiểm soát.
Mắt Tam Thất đỏ hoe, trừng mắt nhìn hắn không cho phép phản đối: “Cởi y phục ra!”
Yến Độ mím chặt môi, hắn thừa nhận ban đầu mình đã dùng tiểu xảo “kháng cự nhưng tình nguyện”, vậy bây giờ là báo ứng sao?
“Ta cởi, nàng đừng khóc.” Hắn giơ tay lau đuôi mắt của Tam Thất.
Tam Thất không để ý đến hắn, ánh mắt bướng bỉnh.
Yến Độ thở dài, đứng dậy, tay vừa chạm vào đai lưng, đối diện với ánh mắt không chớp của nàng, thần sắc hắn có chút không tự nhiên, liền quay lưng lại.
Đai lưng được cởi ra, đầu tiên là áo choàng ngoài, rồi đến trung y, đến lớp cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, chấp nhận số phận mà cởi ra.
Hắn vốn đã có thân hình cao ráo, sau khi cởi áo bào, vai rộng eo thon càng không thể che giấu. Do quanh năm luyện võ cầm quân, cơ bắp trên người hắn rắn chắc, bám chặt vào xương cốt, trên lưng rộng đầy sẹo.
Vết thương lần trước bị chém bởi dao chặt xương đã lành nhưng để lại sẹo, còn lần này, vết thương nhiều nhất là ở cánh tay, chồng chéo lên nhau, như bị vạn kiếm lóc thịt.
Yến Độ đã dùng thuốc rồi, nhưng dù có bôi Trường An Hoàn thì để vết thương lành lại cũng cần thời gian.
Hắn chỉ có thể bôi nhiều thuốc hơn ở những nơi dễ lộ ra như lòng bàn tay và cổ tay để chúng mau lành lại, còn những nơi có thể che chắn như cánh tay, việc dùng thuốc liền qua loa hơn nhiều.
Tam Thất cắn môi, xoay người ra phía trước hắn, nhìn chằm chằm vào lồng ngực hắn.
Từ xương quai xanh xuống, ngực, vai — khắp nơi là vết thương xen nhau. Dù đã lên da non, cũng có thể hình dung cảnh máu thịt be bét khi xưa đáng sợ đến mức nào.
Đau đến mức nào chứ?
Lúc đó Yến Độ đã chịu đựng như thế nào?
Tam Thất cố nén không để nước mắt rơi nhưng tầm mắt lại không kiểm soát được mà mờ đi, trong khoang mũi vừa chua vừa đau.
Nàng cẩn thận đưa tay chạm vào vết thương của hắn, giọng nói vừa nghẹn vừa khàn:
“Yến Độ…”
“Sau khi chúng ta quen nhau, hình như ngài luôn vì ta mà bị thương…”
“Làm sao bây giờ, ta cảm thấy ngài làm bằng hữu với ta thật sự rất xui xẻo.”
Nàng đã hứa với hắn là không khóc.
Nàng cũng muốn cười với hắn một cái nhưng bây giờ thật sự nàng không cười nổi.
Yến Độ cúi đầu nhìn nàng, trong lòng có ngàn vạn cảm xúc dâng trào, hắn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với nàng, muốn phản bác nàng, muốn nói với nàng những vết thương này căn bản không là gì!
Nhưng lời nói nhiều lúc rất vô dụng.
Tô vẽ một bức tranh đẹp chỉ khiến bản thân hắn cảm thấy ổn hơn — chứ chẳng thể làm nhẹ đi chút nào cảm giác tội lỗi trong lòng Tam Thất.
“Tam Thất.” Hắn khẽ gọi tên nàng: “Ta có thể ôm nàng một cái không?”
Đầu Tam Thất cúi gằm, nghe vậy nàng hoang mang ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, ướt sũng, do dự mà không hiểu gật đầu.
Yến Độ ôm chặt lấy nàng.
Hắn như một ngọn lửa rực cháy, bao bọc lấy cả người nàng.
Tay trái hắn ôm chặt vai nàng, tay phải dịu dàng đặt lên sau gáy nàng, như đang an ủi một tiểu cô nương mà vỗ nhẹ.
Giọng nói của hắn dịu dàng chưa từng có, mang theo ý cười.
“Có lẽ nàng không tin.”
“Nhưng được gặp nàng là điều may mắn nhất trong cuộc đời ta.”
“Tam Thất, được quen biết nàng, được gặp gỡ nàng, ta vui mừng biết bao.”