Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 137.




Đêm nay, quả thực “náo nhiệt” đến mức khiến người ta tâm lực kiệt quệ.

Bãi săn hoàng gia nằm trên núi Thê Vân, trên núi cây cối um tùùm, mây mù giăng lối như chốn tiên cảnh, còn có dòng nước chảy qua núi, hợp thành sông, chảy quanh kinh đô rồi đổ về phía đông, con sông này chính là sông Diêu Hà.

Sau một đêm hành quân, cuối cùng cũng đến bãi săn hoàng gia, có thể nói là người mệt ngựa mỏi.

Đặc biệt là những gia quyến của các quan thần đi theo, nào đã từng chịu khổ như vậy, từng người xương cốt gần như sắp rụng rời.

Đây đâu giống như đi săn, hành quân cấp tốc cũng chỉ đến thế này thôi!

Mọi người vốn còn tưởng có thể nghỉ ngơi một chút, không ngờ Hoài đế bệ hạ lại tinh lực dồi dào, không cho người ta một giây phút thở, đã cho bắt đầu đi săn.

Những người hộ giá đều nhận ra có điều không ổn, trong chốc lát lòng người hoang mang, đoán già đoán non. Có người muốn diện thánh nhưng Hoài đế bệ hạ lại không hề lộ diện, ngồi trong lều phát hiệu lệnh.

Tam Thất nhìn những đám mây mù giăng trên núi Thê Vân, ánh mắt có chút chấn động, một lúc lâu sau, nàng cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó.

Vân Bất Ngạ xoa xoa tay, ghé sát vào nàng, nhỏ giọng nói: “Lão đại, có phải là ảo giác của ta không? Âm khí trên núi này sao lại nặng như vậy!”

“Không phải ảo giác.” Tam Thất thở dài, xoa xoa trán, đau đầu nói: “Âm khí nặng đến mức sắp đảo lộn trời đất rồi.”

Yến Độ từ lều lớn bên kia đi ra, hắn cưỡi ngựa cả đêm, người đầy bụi đất, vừa mới thay một bộ đồ cưỡi ngựa khác, chỉ là sau lưng còn có ba cái đuôi, chính là Ngũ Hoàng tử, Thất Công chúa và Nhị Hoàng tử không quen mặt.

Yến Độ và Tam Thất nhìn nhau, trong mắt hắn đầy vẻ bất lực.

Thất Công chúa như một con én nhỏ lao vào lòng, trực tiếp chui vào lòng Tam Thất. Ngũ Hoàng tử không tiện ra tay nhưng cũng mạnh mẽ nắm lấy tay áo Tam Thất.

Nhị Hoàng tử cũng muốn qua đó nhưng dù sao hắn cũng chưa từng tiếp xúc với Tam Thất, cộng thêm tuổi tác lớn nhất, chỉ có thể lùi lại tìm cách khác, bước đi theo Yến Độ.

Thất Công chúa mắt lưng tròng: “Thất Thất tỷ, muội không muốn làm nam nhân!”

Ngũ Hoàng tử: “Tỷ, đệ không muốn làm nữ nhân! Sau này đệ còn muốn lấy thê tử, không muốn cùng Hoàng tử phi tương lai của đệ kết nghĩa kim lan đâu!”

Tay Nhị Hoàng tử đặt lên vai Yến Độ, thần sắc đau khổ: “Nhị tẩu của ngươi vừa mới được chẩn đoán có hỷ mạch, nhị ca ta nếu có chuyện gì, nhi tử tương lai của ta chẳng phải sẽ có thêm một người mẫu thân sao… Tiểu Cửu, nhị ca ta hoàn toàn trông cậy vào ngươi và Quận chúa đấy.”

Tâm trạng ban đầu của Tam Thất cũng nặng nề, nhưng bị ba huynh muội này chọc đến suýt bật cười.

Ngũ Hoàng tử và Thất Công chúa thì thôi đi, Nhị Hoàng tử này… ừm, hình như cũng là một người thú vị.

Lẽ ra lúc này phải đến lều lớn để ra mắt Hoài Đế và Yến Hoàng hậu trước nhưng âm khí khắp núi này khiến Tam Thất có chút không yên tâm, nàng nói với Yến Độ: “Ngài dẫn Tiểu Vương đến bên Hoàng thượng và nương nương canh chừng đi, ta dẫn Văn Thư đi dạo trước.”

Nàng đẩy hai cái đuôi bám người ra, đến gần Yến Độ. Nhị Hoàng tử hiểu ý đi qua đó đứng cùng với hai người đệ muội xui xẻo, để lại không gian cho Tam Thất và Yến Độ nói chuyện riêng.

Tam Thất: “Âm khí trên núi này nặng đến mức không đúng, ta nghi người trong bãi săn e là đã trúng chiêu không ít, ngài đến bên Hoàng thượng canh chừng, để phòng ngừa bất trắc.”

“Nguồn nước trên núi không sạch, người ngựa đông như vậy, không uống nước là không được.”

 

“Nếu phải uống, để Tiểu Vương uống trước, để nó hút âm khí trong nước ra.”

Tiểu Vương trợn tròn mắt chó, khó tin nhìn Tam Thất: “Gâu?”

Tam Tam, người thay đổi rồi, người không sợ ta biến thành lưỡng thể sao?

Tam Thất sờ sờ đầu chó, giao phó trọng trách: “Đừng sợ, thân xác hiện tại của ngươi là một tên thái giám bẩm sinh, tệ nhất cũng chỉ là biến thành một con cái, ngược lại còn là chuyện tốt đúng không! Bảo vệ nhiều người như vậy, công đức lớn biết bao…”

Mắt chó của Tiểu Vương rung động dữ dội.

Cái miệng đó còn là miệng người sao, sao có thể nói ra những lời ma quỷ lạnh thấu xương như vậy?

Yến Độ suýt nữa đã bị chọc cười, mắt chó của Tiểu Vương liếc một cái, Yến Thiếu tướng quân kìm nén khóe miệng, ngồi xổm xuống, cũng bắt đầu lừa chó: “Tiểu Vương là nguyên soái trong loài chó, có nó ở đó chắc chắn sẽ bảo vệ người ngựa an toàn, Tam Thất nàng cứ yên tâm.”

Tam Thất: “Ừm ừm, Tiểu Vương đáng tin cậy biết bao! Phải yên tâm!”

Yến Độ: “Danh hiệu Tiểu Vương, bá đạo biết bao!”

Tiểu Vương: “…Coi… coi như các người có mắt nhìn, hừ~”

Vểnh lên vểnh lên~ Đuôi chó vểnh lên trời, vẫy cuồng loạn sắp bay lên trời rồi!

Tam Thất và Yến Độ liếc nhau — một con tiểu cẩu thôi mà, dễ dụ!

Tam Thất dẫn Vân Bất Ngạ và Văn Thư đi tuần núi, Yến Độ dẫn Tiểu Vương bá đạo đi diện thánh, sau lưng còn có ba cái đuôi.

Núi Thê Vân rất lớn, nhưng sau khi lên núi Tam Thất không còn nghe thấy tiếng lục bục cầu cứu của cá nữa. Lúc ở chân núi nàng đã ngửi thấy mùi tanh, tưởng là đầu mối, nhưng khi lên đến nơi, nơi nào cũng nồng nặc mùi tanh!

Tam Thất tự nhiên đi thẳng đến bờ nước, dù không có ai dẫn đường nàng cũng có thể tìm được nhưng nàng vẫn “tiện tay” gọi một tiểu binh đi theo.

Tiểu binh tên là Trương Thanh, là lính canh gác của bãi săn.

Trương Thanh dẫn đường phía trước, Tam Thất quan sát hắn, thuận miệng hỏi: “Lính canh gác của bãi săn này có phải đã thay một tốp người rồi không?”

Trương Thanh ngạc nhiên, thành thật trả lời: “Đúng là đã thay một tốp, tiểu nhân vốn là lính canh gác ở ngoài núi, Hoàng thượng đến đi săn là chuyện lớn, vốn dĩ không đến lượt tiểu nhân và các lính canh gác ngoài núi khác vào trực. Tình cờ mấy ngày nay có mấy lính canh gác trong núi bị đau bụng nên tiểu nhân mới may mắn được chọn vào.”

“Thật là xui xẻo, khó có dịp có cơ hội lộ diện trước mặt Hoàng thượng mà lại bị đau bụng.” Tam Thất cười nói chuyện phiếm: “Ngươi có đi thăm họ không?”

Trương Thanh lắc đầu, “Tiểu nhân và họ không quen thân, không có phúc phận đó.”

E là không phải không có phúc phận đó mà là không có mặt mũi đó.

Dù là lính canh gác của bãi săn hoàng gia cũng phân ba sáu chín hạng. Người có thể canh gác trong núi ít nhiều cũng có quan hệ thân quen hoặc có gia thế, còn lính canh gác ngoài núi xuất thân rất bình thường.

“Ngoài lính canh gác trong núi bị đau bụng ra, gần đây còn có quản sự hay người khác cũng bị đau bụng không? Hay là có chuyện gì lạ không?”

Trương Thanh lại không trả lời, thận trọng liếc nhìn Tam Thất.

Ánh mắt Tam Thất trong sáng: “Nếu ngươi muốn cứu người, tốt nhất là nói thật.”

Mặt Trương Thanh tái đi, theo phản xạ siết chặt dây cương. Trong lúc do dự chưa biết trả lời thế nào, phía trước vang lên một tiếng quát: “Đứng lại!”

Một đám thị vệ như tường người chặn đường phía trước.

Trương Thanh vô thức ghìm ngựa, Tam Thất cũng dừng lại, ngẩng mắt nhìn.

Lúc đầu thị vệ không nhận ra Tam Thất, thấy họ một nhóm bốn người, trong đó có một người còn ăn mặc như lính canh gác, chỉ nghĩ là gia quyến quan viên. Sau khi nhìn rõ mặt Tam Thất và Vân Bất Ngạ, thần sắc khẽ biến, lập tức nói gì đó với người phía sau.

Liền có một thị vệ tách khỏi đội, đi về phía rừng cây phía sau.

Tên thị vệ quát họ lúc trước tiến lên hành lễ: “Xin ra mắt Hưng Quốc Quận chúa, Vân đạo trưởng. Chủ tử của ty chức là Tam Hoàng tử phi, hiện đang nghỉ ngơi phía trước vì không khỏe, xin hai vị thứ lỗi.”

Trong mắt Tam Thất hiện lên một tia chế giễu nhàn nhạt, “Thì ra là Tam Hoàng tử phi ở phía trước à…”

“Vừa khéo, bổn quận chúa biết chút y thuật, có thể xem mạch cho Tam Hoàng tử phi một chút.”

Sắc mặt thị vệ lập tức thay đổi, vừa định từ chối thì một giọng nói nhẹ vang lên: “Phiền các vị nhường đường.”

Thị vệ không muốn động nhưng cơ thể của hắn lại không nghe lời, tự động nhường sang một bên.

Tam Thất xuống ngựa, dẫn người đi ngang qua.

Tên thị vệ vừa chạy đi báo tin lại dẫn một thái giám đến, thấy Tam Thất lại dẫn người đến, sắc mặt tên thái giám đó đại biến, lớn tiếng kêu: “Tam Hoàng tử phi đang thay y phục phía trước, kẻ nào dám xông vào!”

Tên thái giám đó giả vờ không nhận ra Tam Thất, la ó kêu các thị vệ đến chặn Tam Thất.

Không ngờ các thị vệ phía sau không động đậy, tên thị vệ bên cạnh hắn lại xông lên. Trương Thanh nhanh tay lẹ mắt chặn lại, quát lớn: “Vị này là Hưng Quốc Quận chúa! Ngươi cũng dám động kiếm!”

Tên thị vệ đó mặt lộ vẻ do dự, tên thái giám thấy vậy vội vàng tức giận lao lên: “Quận chúa thì sao, tội mạo phạm Hoàng tử phi cho dù là Quận chúa cũng không gánh nổi… Ái da!”

Tam Thất vung tay một cái tát đánh hắn bay ra xa rồi liếc nhìn tên thị vệ đó: “Cút.”

Tên thị vệ đó như bị một luồng sức mạnh vô hình đụng vào, loạng choạng ba bước rồi ngã ngồi xuống đất, mặt đầy kinh hãi nhưng lại không thể động đậy.

Trương Thanh ngạc nhiên nhìn Tam Thất, mặt đầy chấn động.

“Cách… cách sơn đả ngưu?” Quận chúa còn là một cao thủ võ lâm?

Tam Thất: “…”

Vân Bất Ngạ: “Phụt—”

Tam Thất lắc đầu, đi thẳng về phía trước.

Vân Bất Ngạ vỗ vỗ vai Trương Thanh: “Tiểu tử có mắt nhìn đấy, yên tâm, một lần bốc đồng của ngươi không chừng đổi lấy cả đời phú quý đấy.”

Tim Trương Thanh đập thình thịch. Hắn chỉ là một lính canh gác ngoài núi, tin tức không bằng những người có quan hệ, cũng không biết trong kinh thành từ khi nào có thêm một vị Quận chúa. Nhưng tước hiệu Hưng Quốc Quận chúa này thật sự đáng sợ. Cộng thêm những câu hỏi ban nãy, hắn mới bốc đồng đứng về phía nàng.

Có lẽ… đây là cơ hội duy nhất để cứu người?

Nếu không, chỉ dựa vào một tiểu binh như hắn, làm sao có thể từ tay những người đó cứu được người?

Trương Thanh liếc nhìn tên thái giám bị đánh bay, nuốt nước bọt, trong lòng dấy lên dũng khí, bước đi này của mình chắc là đúng rồi!

Dám đối đầu với người thân cận của Tam Hoàng tử phi, vị Hưng Quốc Quận chúa này hắc chắn có chỗ dựa cực lớn!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận