Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 138.




Bên bờ sông.

Tam Thất dẫn người đột ngột xông vào, làm kinh động một đám người.

Nàng vừa lộ diện đã bị một đám thị vệ cầm kiếm vây quanh.


Tuy đông người nhưng không cản được tầm mắt của Tam Thất. Bên bờ sông có một đám người tụ tập ở đó, còn có mấy nam nhân đầu lộ trên mặt nước nhưng rất nhanh lại chìm xuống.

Nhưng rất nhanh, tầm mắt của Tam Thất đã bị che khuất, một nữ nhân mặc cung trang được thị nữ và lão ma ma đỡ đến, vừa đến đã lên tiếng trước:

“Quận chúa thật là ngang ngược, bản cung đang nghỉ ngơi ở đây, ngươi lại dám xông vào?”

Tam Hoàng tử phi cũng mới ngoài hai mươi tuổi, ngũ quan thanh tú nhưng đôi mắt phượng xếch lên nên có vẻ khó gần.

Lúc này trong mắt nàng ta còn có sự hoảng loạn và tức giận chưa kịp che giấu, như thể bị người ta bắt gặp một bí mật nào đó.

Tên thái giám bị Tam Thất đánh bay từ phía sau đuổi theo, che mặt khóc lóc với chủ nhân của mình: “Chủ tử! Người phải làm chủ cho nô tài! Hưng Quốc Quận chúa quá đáng, nàng không chỉ đánh nô tài mà còn dùng yêu thuật hại người!”

“Không biết nàng đã dùng tà thuật gì, mà khiến tất cả thị vệ của chúng ta đều đứng yên bất động!”

Tam Hoàng tử phi giật mình, trong mắt nhìn Tam Thất cũng mang theo kinh sợ, “Hưng Quốc Quận chúa, ngươi định mưu hại bản cung sao? Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!”

Các thị vệ xung quanh lập tức vây quanh nàng, từng người nắm chặt kiếm, như thể Tam Thất là một con hồng thủy mãnh thú.

Tam Thất nhìn mà bật cười, mắt nàng khẽ híp lại: “Căng thẳng làm gì, nếu thần nữ thật sự muốn hại người thì đám người bên cạnh người có thể bảo vệ được người không?”

Vân Bất Ngạ cũng cười khẩy: “Phải đó, đường đường là phi tử của Hoàng tử mà cứ như ăn trộm bị bắt quả tang, lão đại nhà bần đạo còn chưa nói gì mà Tam Hoàng tử phi đã diễn xong cả vở kịch rồi.”

Tam Hoàng tử phi đương nhiên là chột dạ, nàng ta đặc biệt đến bờ sông chính là vì nghe nói con cá cát tường có biến.

Không ngờ mới tới chưa bao lâu, Hưng Quốc Quận chúa – tai họa trời giáng này – cũng tới!


Tam Hoàng tử vì chuyện tiền Thanh Phù mà mất hết thánh tâm, dòng tộc của mẫu phi đều bị giết sạch, bản thân còn bị hạ ngục một thời gian dài, chuyện này bề ngoài không liên quan đến Tam Thất, nhưng ai mà không đoán được là do sự can thiệp của nàng!

Cặp phu thê Tam Hoàng tử hận Tam Thất và Yến Độ đến mức nào, có thể tưởng tượng được!

Vừa nghe nói Tam Thất xuất hiện, Tam Hoàng tử phi đã có trực giác rằng nàng cố tình đến phá hoại!

Tam Hoàng tử phi tuy hận không thể xé xác Tam Thất nhưng cũng biết tình thế không bằng người, nàng ta cũng thật sự kiêng dè những thủ đoạn thần quỷ khó lường của Tam Thất, lúc này liền thay đổi sắc mặt, nói:

“Là bản cung quá khích, Quận chúa sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, bản cung không khỏe trong người, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi mà thôi.”

“Quận chúa được Hoàng thượng sủng ái, đến Hoàng tử, Công chúa cũng phải nể mặt vài phần, bản cung đương nhiên không dám đắc tội.”

Nói rồi, nàng ta ra hiệu cho thị vệ lui ra, nhẫn nhịn quỳ xuống thi lễ, vẻ mặt giả vờ tủi thân: “Hôm nay là bản cung không quản tốt thuộc hạ, đã làm phiền đến Quận chúa, xin Quận chúa đại lượng, để bản cung ở đây yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.”

Đồ hiphop trẻ em
Tam Thất nhìn bộ dạng giả tạo xấu xí của nàng ta rồi lại nhìn về phía bờ sông, Tam Hoàng tử phi thấy vậy trong lòng thắt lại, còn muốn thúc giục nàng rời đi thì đã nghe một tiếng cười khẩy của Tam Thất.

“Được thôi, vậy không làm phiền Tam Hoàng tử phi nghỉ ngơi nữa.”

Ánh mắt Tam Thất sâu xa nhìn nàng. Chỉ một thoáng ấy, Tam Hoàng tử phi bỗng cảm thấy như bản thân bị lột trầ.n trước mắt bao người, như thể mọi che giấu và bí mật đều bị nhìn thấu.


Đi đến bờ sông hay không cũng không quan trọng nữa, Tam Thất đã “nhìn” ra họ đang giở trò quỷ gì rồi.

Không cho nàng tiến lên? Tốt thôi, nàng chờ xem một số người tự làm tự chịu.

Tam Thất chuẩn bị dẫn người rời đi, Tam phi liếc thấy Văn Thư, lúc trước Văn Thư vẫn cúi đầu nên nàng chưa nhận ra, giờ nhìn rõ, sắc mặt Tam Hoàng tử phi lập tức đại biến.

“Chờ đã!”

Tam Thất quay đầu: “Còn có chuyện gì?”

Tam Hoàng tử phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Văn Thư, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nàng ta khó khăn thu hồi ánh mắt, trên mặt nở một nụ cười khó coi: “Không có chuyện gì, Quận chúa đi đường cẩn thận.”

Tam Thất cười như không cười: “Tam Hoàng tử phi cũng phải cẩn thận, ồ, đúng rồi.”

Nụ cười của nàng càng đậm: “Tam Hoàng tử phi có sợ báo ứng không?”

Sắc mặt Tam Hoàng tử phi lập tức trắng bệch.

Tam Thất lại không nhìn nàng ta nữa, quay đầu bỏ đi, để lại một câu: “Báo ứng ấy mà, tuy muộn nhưng sẽ đến.”

Ra khỏi rừng cây, Tam Thất nói với Văn Thư: “Dưới đất có vàng à?”

Văn Thư ngẩng đầu, trên mặt có vẻ bất lực: “Nô tỳ đã gây phiền phức cho Quận chúa rồi.”

Tam Thất cười cười, “Vậy bản lĩnh của ngươi còn chưa đến nơi đâu, nói về gây phiền phức, ngươi còn không bằng vị vừa rồi, có muốn xem họ gây ra rắc rối ngập trời không?”

Văn Thư đột nhiên vui vẻ, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, gật đầu lia lịa, “Muốn!”

Về chuyện Tam Hoàng tử phi quen biết Văn Thư, Tam Thất không chút kinh ngạc, cuộc đời của Văn Thư nàng đã sớm biết rõ.

Văn Thư vốn là nữ nhi của một tiểu quan, phụ thân của nàng vốn là một tiểu quan lục phẩm của Hàn lâm viện, vì đắc tội với quyền quý nên cả nhà không có kết cục tốt đẹp.


Còn vị quyền quý này chính là Tam Hoàng tử phi hiện tại.

Còn nguyên do, vô cùng đơn giản.

Lúc trước Tam Hoàng tử chọn phi, các quý nữ trong kinh đều tham gia tuyển chọn. Chính phi là do mẫu phi của hắn, Phùng Chiêu nghi, đã định, còn trắc phi hắn muốn chọn một người mình thích, lúc đó đã để ý đến Văn Thư, nữ nhi của một Hàn lâm.

Nhưng Tam Hoàng tử phi không vui, một Hàn lâm lục phẩm cỏn con, đối với gia tộc của nàng ta như một con kiến, chỉ cần động ngón tay là có thể khiến nó biến mất không dấu vết.

Sau khi cả nhà Văn Thư bị hại, nàng lưu lạc phong trần cũng đều là do bàn tay của Tam Hoàng tử phi.

Cho nên vừa rồi Tam Thất mới hỏi đối phương, có sợ báo ứng không?

Chuyện của Văn Thư chỉ là một tình tiết phụ, nàng nhìn Trương Thanh đang bất an ở bên cạnh, “Đi thôi, trước tiên đi cứu người mà ngươi muốn cứu.”

“A?” Trương Thanh bất ngờ, “Quận… Quận chúa biết tiểu nhân muốn cứu người?” Còn biết người hắn muốn cứu là ai?

“Ừm, đại nương của ngươi đấy, không đi nữa người ta thật sự sẽ không xong rồi.”

Trương Thanh mơ hồ, vội vàng xua tay: “Không không không! Không phải đại nương! Là quản sự Chu đại gia của lâm trường, ông ấy mất tích rồi!”

Tam Thất cười cười: “Từ đại gia biến thành đại nương, chuyện thường thôi, bình tĩnh.”

Trương Thanh: Gì cơ??


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận