Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 139.




Núi Thê Vân rất lớn, trước núi là hành cung và bãi săn hoàng gia, còn sau núi thì hoang vắng, thú dữ rất nhiều, ngay cả lính canh gác bãi săn cũng không dám đi sâu vào, quả thực là một nơi tuyệt vời để giấu người, giết người.

Mấy người ăn mặc như lính canh gác lặng lẽ vào sau núi, trong núi thay trang phục lính canh gác, cải trang thành nông phu, nhanh chóng tiến vào sâu bên trong.

Một hang động bị bụi rậm và cỏ dại che lấp, mấy người gạt bụi rậm chui vào.

Đuốc sáng lên, liền thấy trong hang động lại dùng xích sắt trói ba bà lão mặc đồ nam.

Cả ba người khi nhìn thấy có người bước vào thì lập tức lộ vẻ hoảng sợ, co rúm lại như thỏ con gặp hổ, miệng bị nhét vải, chỉ có thể phát ra những tiếng “ư ư” yếu ớt như thú bị thương.

Ánh mắt họ đầy hoảng loạn.

Ánh mắt của bốn “nông phu” mới vào… cũng đầy hoảng loạn.

Tên cầm đầu mắng một câu bẩn thỉu, tiến lên thô bạo lột y phục của một bà lão. Cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn nhức cả mắt trong giây lát, nhưng rồi vẫn cắn răng, đưa tay thò vào túi người kia… đồ vật vẫn còn, nhưng lại mọc thêm thứ không nên có!

Tên đó sợ đến mức lùi lại liên tục, điên cuồng giũ tay như thể đã sờ phải thứ gì đó bẩn thỉu.

“Trời ơi là trời, họ thật sự biến thành nữ nhân rồi!”

“Giết giết giết! Nhanh giết đi! Đại nhân đã nói, tuyệt đối không được để chuyện này lộ ra ngoài, phải nhổ cỏ tận gốc!”


Thần sắc ba người còn lại cũng nghiêm trọng, nói với ba “bà lão”: “Nam nhân đang yên đang lành lại biến thành nữ nhân. Các huynh đệ đưa các ngươi lên đường, kiếp sau đầu thai làm người đàng hoàng, còn hơn là bất nam bất nữ.”

Nếu không phải bị bịt miệng, “ba bà lão” chỉ muốn chửi ầm lên: “Đồ chết tiệt! Sao ngươi không đầu thai trước đi hả?!”

Tên cầm đầu thở dài phẩy tay, “Ra tay nhanh lên, tiễn họ đi một cách tử tế!”

Ánh kiếm lóe lên, khi sắp rơi xuống.

Bỗng nhiên từ phía sau bay đến ba cánh hoa trực tiếp đánh gãy lưỡi kiếm trong tay họ. Cùng lúc đó, từ dưới đất mọc ra bốn sợi xích sắt, trói chặt bốn người.

Bốn người không nhìn thấy xích sắt, chỉ cảm thấy đột nhiên không thể cử động được, mặt mày kinh hãi.

Giây tiếp theo, tiếng bước chân vang lên, bốn tên to con quay đầu lại, liền thấy mấy bóng người xa lạ đi vào.

“Các ngươi là ai?!” Tên cầm đầu quát lớn.

Không ai để ý đến hắn.

Tam Thất quan sát bốn người một vòng, hài lòng gật đầu với Văn Thư: “Ra tay cũng khá nhanh.”

Văn Thư không dám nhận công, “Đều là nhờ sự chỉ dạy tận tình của cẩu gia.”

Nàng ta bây giờ là thí chức âm sai nên có thể triệu hồi ra câu hồn tỏa. Ngoài ra, còn có những diễm quỷ do Xuân Nương Tử và những người khác hóa thành để nàng sai khiến, bản thân lại là nửa người nửa quỷ, đương nhiên không thể so sánh với trước đây.

Mua ngay
“Tiếp theo đến lượt ta!” Vân Bất Ngạ hăm hở tiến lên tát mỗi người một cái, trực tiếp đánh ngất bốn người, nhanh chóng ném sang một bên.


Ba “bà lão” vốn còn hoảng loạn nhưng khi nhận ra Trương Thanh đang đứng bên cạnh Tam Thất, một người trong số đó kích động, điên cuồng kê.u rên.

Trương Thanh cũng để ý thấy nhưng hắn thật sự không quen biết vị đại nương này, cũng không hiểu tại sao Quận chúa lại đưa hắn đến đây.

“Quận chúa, bốn người này ta quen, đều là lính canh gác trong núi. Nhưng tại sao họ lại giam cầm ba bà lão này ở đây, tại sao muốn giết người diệt khẩu?” Trương Thanh hỏi: “Không lẽ ba đại nương này có liên quan đến Chu đại gia?”

Tam Thất nhấc cằm: “Ngươi đi hỏi mấy đại nương không phải là biết sao?”

Trương Thanh mang theo nghi vấn, kéo chiếc tất thối trong miệng bà lão kích động nhất ra, đối phương vừa mở miệng đã gào lên:

“Thanh tử à! Là ta đây! Ta là đại gia của ngươi đây!”

Trương Thanh: “…”

Một lúc sau, ba vị đại gia biến thành đại nương được giải cứu, quỳ trên đất gào khóc.

Bên cạnh còn có một Trương Thanh đang hoài nghi nhân sinh.

Trương Thanh không hiểu, Trương Thanh nghĩ không thông, đại gia đang yên đang lành sao lại biến thành đại nương?

“Nói đi, mấy vị đại nương.” Tam Thất tìm một tảng đá ngồi xuống, giọng nói chậm rãi nhưng ánh mắt lại gây áp lực. Tiếng gào khóc của ba “đại nương” dần dần yếu đi, Chu “đại nương” nghiến răng, dẫn đầu thú nhận:

“Quý nhân minh giám, mọi chuyện đều phải nói từ con cá cát tường đó… không! Là yêu vật đó!”

Chu “đại nương” vốn là một quản sự nhỏ của nhà bếp ở bãi săn, người phía trên bóc lột khắc nghiệt, cuộc sống của vị quản sự nhỏ này cũng rất khó khăn. Một ngày nọ nhân lúc mang cơm cho lính canh trong núi liền đến bờ sông định bắt ít cá tôm để cải thiện bữa ăn.

Người ta có câu: ‘Người chết đuối thường là kẻ biết bơi’, hôm đó hắn lặn xuống nước, không bắt được cá, lại bị rong rêu quấn chân, suýt chết đuối. Đúng lúc đó, có một vật phát sáng rực rỡ bơi tới cắt đứt rong rêu, hắn nhân cơ hội túm lấy vật đó bơi lên bờ.

Sau khi lên bờ hắn phát hiện thứ mình cầm trong tay lại là một con cá gỗ.


Nhưng hắn nhớ, lúc ở dưới nước mình nhìn thấy rõ ràng là một vật sống sáng lấp lánh, không thể nào là cá gỗ.

Hắn cũng không biết lúc đó mình lấy đâu ra can đảm, cầm con cá gỗ đó thả vào nước, kết quả một miếng gỗ lại biến thành cá sống trong tay hắn!

Lúc đó tim hắn đập thình thịch, chỉ nghĩ mình đã vớ được báu vật! Không! Không phải báu vật! Đây không chừng là một điềm lành!

“Chu đại nương” lúc đó một lòng muốn thăng quan, liền liều mạng dâng con cá báu vật này cho Lâm sự quan. Bắt đầu từ đây, mọi việc trở nên mất kiểm soát.

“Thứ đó thật sự thần dị, vào nước là một con cá sống bảy màu, ra khỏi nước lại biến thành cá gỗ. Thật sự là một điềm lành…”

Mắt Tam Thất đầy vẻ chế giễu, sắc mặt càng ngày càng lạnh: “Đã là điềm lành sao lại bị các ngươi thái lát làm gỏi cá?”

“Chu đại nương” rùng mình một cái, vội vàng kêu oan: “Đây là ý của tên Vương Lâm sự quan trời đánh đó, là hắn động lòng tham, muốn giữ lại một chiếc vảy của con cá bảy màu đó. Sau đó hắn phát hiện con cá bảy màu đó ở trong nước sau khi bị lột vảy, vảy lại mọc lại, hắn liền bảo người ta thái một miếng thịt trên người con cá đó!”

“Tên khốn đó không dám ăn, liền bảo tiểu nhân thử độc cho hắn, nào ngờ… nào ngờ hu hu hu…”

“Chu đại nương” uất ức khóc lóc.

Mặt Trương Thanh đầy khó tin: “Ăn… ăn con cá đó là nam nhân biến thành nữ nhân? Ngài… ngài thật sự là Chu đại gia à?”

Trương Thanh nhìn “Chu đại nương” với ánh mắt phức tạp vô cùng, “Cũng quá thảm rồi…” hắn vô thức nói.

“Thảm sao?” Giọng thiếu nữ lạnh lùng, Trương Thanh vô thức nhìn qua, không khỏi rùng mình.

Tam Thất lạnh lùng nhìn chằm chằm “Chu đại nương”: “Nếu theo lời ngươi nói, con cá đó là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không những không biết ơn, thả nó về sông còn vong ơn bội nghĩa, lấy nó để đổi lấy tiền đồ danh vọng.”

“Sau đó khi tên Vương Lâm sự quan đó lấy vảy lóc thịt nó ngươi cũng không ngăn cản đúng không?” Tam Thất đột nhiên bật cười thành tiếng, mắt như băng tuyết, nàng cơ thể khẽ nghiêng về phía trước, “Lúc ngươi ăn thịt nó, không phải cười cũng rất vui sao?”

Thân thể “Chu đại nương” cứng đờ, cảnh tượng ngày hôm đó hiện ra trước mắt.


Hắn đúng là ăn rất vui vẻ. Cá cát tường, ngay cả Hoàng thượng cũng chưa chắc có phúc được nếm thử mà hắn lại có thể là người đầu tiên được nếm thử!

Cái phúc lớn ngất trời này, cho dù có chết ngay tại chỗ cũng đáng!

Lúc đó hắn bị lòng tham và phú quý làm mờ mắt, có một khoảnh khắc trong đầu nảy ra suy nghĩ như vậy, còn ơn cứu mạng của một con cá… hắn hoàn toàn vứt ra sau đầu.

Trong hang động, ánh mắt thiếu nữ u ám, từng câu từng chữ như lời thì thầm của quỷ thần, nhìn thấu lòng tham của con người.

“Các ngươi vì lòng tham mà tạo nghiệp chướng, vong ơn bội nghĩa. Nay trở thành thân thể âm dương hỗn loạn, rơi vào cảnh bất nam bất nữ đều là tự làm tự chịu.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận