Cuối cùng vẫn là Tam Thất lên tiếng mới cứu được cục cá mập ra khỏi miệng chó.
Sau khi nghe nói cục “cá mập cát tường” gây ra đại náo này lại là tác phẩm điêu khắc bằng tay lúc nhỏ của Tam Thất, thần sắc của Yến Độ vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ.
Văn Thư thì đột nhiên cúi đầu, thì ra… người có bản lĩnh thông thiên nhưng tay nghề điêu khắc lại cẩu thả lại chính là chủ tử của mình? Chẳng phải trước đó nàng đã mạnh miệng chê bai ngay trước mặt chủ tử rồi sao?
Yến Độ nhìn cục cá mập đang vẫy vây dưới móng vuốt của Tiểu Vương, thuận miệng hỏi: “Con cá này là đực hay cái?”
Tam Thất lắc đầu: “Không biết, ta cũng hôm nay mới biết nó lại biết nói.” Nàng nói xong liếc nhìn Tiểu Vương.
Tiểu Vương chột dạ không nhìn thẳng nhưng móng vuốt lại càng dùng sức hơn, nửa người cục cá mập bị đạp vào trong bùn đất.
“Tiểu~ Vương~” Giọng Tam Thất trầm xuống.
“Không liên quan đến ta đâu! Là Đại Vương không cho nó nói đấy! Nó không có não lại còn hay nói bậy, Đại Vương sợ nó ảnh hưởng xấu đến người nên mới phong ấn miệng nó!”
Cục cá mập cũng hét lên: “Đúng đó! Đúng đó! Đều là do miêu miêu Đại Vương, ngài ấy nói nếu ta nói bậy sẽ ăn thịt ta!”
Nhắc đến Đại Vương, trong mắt Tam Thất lóe lên một tia u buồn.
…
…
Nhưng cục cá mập đúng là không có não lại không giữ được miệng, vẫn tiếp tục hỏi: “Miêu miêu Đại Vương đâu? Sao không thấy ngài ấy?”
Tiểu Vương lại đạp một cái: “Câm miệng! Không biết nói tiếng người thì đừng mở miệng!” Nó vội vàng nhìn Tam Thất, cúi đầu, nhỏ giọng nói với cục cá mập: “Đừng nhắc đến Đại Vương nữa… nó đã chết rồi…”
Cục cá mập cứng đờ chui ra khỏi bùn đất, kinh ngạc đến mức nói tiếng người: “Miêu miêu Đại Vương còn sống mà, trên người cô nương xinh đẹp bên cạnh rõ ràng còn có mùi máu của ngài ấy, ta ngửi thấy mà!”
Câu nói này khiến mọi người giật mình.
Tiểu Vương lập tức đào nó ra: “Mùi máu gì, ngươi nói rõ ràng?!”
Vây cá ngắn của cục cá mập khó khăn chỉ về phía Văn Thư: “Chính là nàng ấy đó, trên người nàng ấy có mùi máu của Mèo Mèo đại nhân, ta sẽ không ngửi nhầm đâu, ta là nhờ uống máu của Mèo Mèo đại nhân mới mọc ra não đấy!”
Tam Thất và Tiểu Vương đều nhìn về phía Văn Thư, ánh mắt của một người một chó rực cháy.
Khoảnh khắc đó Tam Thất đột nhiên nghĩ đến điều gì, vô thức sờ lên mặt mình, trong lòng chợt chùng xuống.
Lúc trước nàng giải cứu Văn Thư từng có một móng vuốt từ đóa hoa thạch toán cánh kép trên ngực Văn Thư thò ra cào về phía nàng. Móng vuốt đó đen như mực như thể đã bôi độc, lại vô cùng to lớn.
Tam Thất trước đây vẫn luôn không liên tưởng móng vuốt đó với Đại Vương.
Dù sao trong ký ức của nàng, Đại Vương là một con mèo mập mạp, mềm mại, nhưng đệm thịt hồng hào, móng vuốt cũng trong suốt sạch sẽ.
Đại Vương chưa bao giờ đưa móng vuốt về phía nàng.
Thêm vào đó, Tiểu Vương đã nói, Đại Vương đã chết.
Shopee tech zone
Cho nên Tam Thất chưa bao giờ liên tưởng móng vuốt đó với Đại Vương.
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy!” Tiểu Vương đột nhiên ôm đầu, hối hận muốn cắn chết chính mình, “Oán khí và máu thịt là đất trồng hoa thạch toán ở nhân gian nhưng hạt giống mới là mấu chốt! Chắc chắn là hạt giống hoa đó, máu của Đại Vương có thể kết nối âm dương, những hạt giống hoa đó đã được ngâm qua máu của Đại Vương…”
“Nếu linh quang của Đại Vương đã tan hết, máu của nó cũng sẽ mất đi tác dụng!”
“Tam Tam! Đại Vương còn sống! Nó còn sống!!”
Trái tim Tam Thất như bị lửa thiêu, nóng bỏng run rẩy.
Mèo mập nhỏ của nàng còn sống!
Không cần một chút do dự, nàng chỉ có một ý nghĩ: Tìm nó! Tìm Đại Vương!
“Ngươi có thể ngửi thấy mùi máu của Đại Vương, vậy ngươi có thể ngửi thấy nó ở đâu không?” Tam Thất cố nén sự sốt ruột, cố gắng bình tĩnh truy hỏi.
Cục cá mập nghĩ nghĩ: “Dù sao thì ở vùng biển phía bắc ta không ngửi thấy~”
Cục cá mập tự nói, nó từ Bắc Hải ngược dòng vào sông, cứ thế bơi tới nơi này.
“Ta không ngửi thấy mùi của miêu miêu Đại Vương nhưng ta ngửi thấy mùi của đại lão ~ rồi ta đến đây~ rồi đám ngốc đó bắt được ta, đồ ngốc chết tiệt, ta nguyền rủa chúng mọc ra ‘c.ái ấ.y’ to và d.ài!”
Thấy cục cá mập lại sắp “nói năng bậy bạ”, Tiểu Vương vội vàng đạp nó vào trong bùn.
Đầu óc Tam Thất bây giờ toàn là chuyện của Đại Vương, đâu còn nghe được những “lời nói tục tĩu” nào nữa.
Vẫn là Yến Độ nắm tay nàng, nàng mới hoàn hồn, giọng nói của Yến Độ đã cắt ngang lời nói sắp thốt ra của nàng.
“Phía bắc không có, chúng ta sẽ đi về phía nam tìm.”
“Chắc chắn sẽ tìm được.”
Tam Thất và hắn bốn mắt nhìn nhau, nàng nắm chặt tay hắn, gật đầu mạnh mẽ: “Chắc chắn!”
Việc cần giải quyết bây giờ chính là “mối nguy tiềm ẩn” trên người Hoài Đế và những người khác.
Thuốc giải chính là nước dãi của cục cá mập, nói trắng ra là nước bọt của nó, nhưng điều này không cần phải nói rõ cho Hoài Đế và họ.
Cục cá mập được thả lại xuống nước, nhổ nước bọt cả nửa ngày, rồi những “thuốc giải” này được đưa đến tay Hoài Đế và những người khác.
Sau khi uống “thuốc giải”, Hoài Đế và những người khác cuối cùng cũng yên tâm.
Người duy nhất không yên tâm chỉ có phu thê Tam Hoàng tử.
Chưa kể đến tội lừa gạt vua của hắn, chỉ riêng tai họa cá cát tường này suýt nữa đã khiến Hoài Đế biến thành nữ đế. Cùng một nỗi kinh hoàng như vậy, nếu Hoài Đế không để cho nghịch tử nếm thử chút khổ sở này thì thánh tâm của ông cũng không thông suốt!
Dù sao chỉ cần trước khi hoàn toàn biến thành nữ, cho uống thuốc giải là có cơ hội cứu vãn.
Vậy thì nỗi khổ này cứ để Tam Hoàng tử chịu trước đi, để khỏi suốt ngày không an phận.
Ngày hôm sau, chuyện Tam Hoàng tử giả tạo điềm lành, lừa gạt vua, hoàn toàn làm Hoàng thượng tức giận, mất hết thánh tâm đã lan truyền khắp nơi.
Còn chuyện “tai họa cá” vẫn bị âm thầm ém nhẹm.
Dù cho Hoài đế bệ hạ có không quan tâm đến thể diện thì sáu nạn nhân còn lại cũng cần mặt mũi!
Chuyện đã giải quyết xong, Hoài đế bệ hạ cũng có tâm trạng đi săn, dẫn theo các quan thần cưỡi ngựa dương roi, thể hiện uy phong, cũng không quan tâm đến bộ râu đã rụng hết, trước mặt mọi người thể hiện một phen.
Yến Độ cũng được gọi đi hộ giá nhưng Tam Thất rõ ràng là không có tâm trạng đó.
Nàng thậm chí không có thời gian để hỏi thêm điều gì từ miệng cục cá mập, chỉ vì “cơn buồn ngủ bất chợt” lại bắt đầu.
Chỉ là lần này nàng ngủ lại có chút khác biệt so với trước đây.
Trong lều lớn, Tiểu Vương đánh một cái rắm b.ắn ra một lớp kết giới, ngăn không cho người ngoài vào.
Nó quay đầu nhìn bóng tối tỏa ra từ cơ thể Tam Thất, trong mắt lộ vẻ cuồng nhiệt phấn khích, móng vuốt nhấc lên đạp cục cá mập vào trong bóng tối.
Vừa vào bóng tối, cục cá mập như cá sống vào nước, lập tức biến thành hình dạng cá vảy bảy màu. Trong nháy mắt, thân thể nó lại có biến đổi, dần dần lại biến thành hình dạng đầu người thân cá, mắt như bảo châu, tóc như biển sâu, mặt mày tròn trịa, rõ ràng là một tiểu giao nhân không phân rõ nam nữ.
Bên mang nó có hai đường cong, rõ ràng là hình dạng của mang cá.
Mà giữa trán nó lại còn có một vết xăm hình bán nguyệt.
Đôi mắt như bảo châu đó dần dần có linh quang, khí chất cũng từ một hài tử ngốc nghếch chuyển thành uy nghiêm bí ẩn.
Tiểu Vương đứng bên rìa bóng tối, khinh miệt gọi ra tên của nó: “Ngư Tai.”
Ngư Tai Đại tướng – Một trong tứ đại Âm soái của Yêu Minh ty địa phủ!
Ngư Tai hướng về phía Tam Thất quỳ lạy, trong mắt là sự vui mừng cuồng nhiệt.
Thiên đạo vỡ nát, địa phủ sụp đổ, trong tứ đại Âm soái chỉ có nó dưới sự che chở của Luân Hồi Ngục chủ mà giữ lại được tàn hồn linh quang.
Nó đã mất đi trí não, ngu muội ngốc nghếch, Ngục chủ đã điêu khắc cho nó thân xác, giúp nó không bị tiêu tan.
Nó từ Bắc Hải ngược dòng mà lên, vượt qua núi biển, cuối cùng đã trở về bên cạnh nàng.
“Mạt tướng Ngư Tai đã trở về, cầu mong chủ nhân của ta được bình an.”
Ngư Tai thành kính bái lạy gương mặt đang say ngủ của Tam Thất, vừa hoài niệm vừa sầu muộn: “Chỉ tiếc, thời gian ta tỉnh táo không duy trì được quá lâu, bộ dạng ngốc nghếch đó ở bên cạnh chủ nhân càng giống như một gánh nặng.”
Giọng Tiểu Vương trầm trầm, “Sẽ tốt lên thôi, chỉ cần chúng ta đều tập trung bên cạnh nàng, quyền năng và sức mạnh của nàng sẽ dần dần phục hồi.”
Ngày địa phủ vỡ nát, họ đều suýt nữa bỏ mạng.
Là tiểu chủ nhân của họ đã đập vỡ quyền năng bản nguyên của chính mình, tan thành linh quang, rơi xuống trên người họ, mới giúp họ có cơ hội sống sót.
Từ đó về sau, đám chó hoang này lại có nơi nương náu.
Có thôn Hoàng Tuyền.
Họ vốn dĩ tồn tại vì nàng, nàng lại vì họ mà yếu đi…
Họ và nàng là thiêu thân lao đầu vào lửa. Nàng là ngọn lửa thánh của họ nhưng sẽ không thiêu rụi họ mà chỉ giúp họ tái sinh từ trong lửa.
Trên giường, thiếu nữ ngủ say.
Trong mơ, nàng nhìn thấy sóng lớn cuồn cuộn, một con giao nhân bảy màu nhảy ra khỏi mặt biển, dưới biển vạn nghìn thủy tộc thần phục, mà con giao nhân đó thành kính quỳ lạy dưới chân nàng.
Tam Thất đột nhiên cử động, không ai nhìn thấy dưới lớp áo gấm, trên lưng nàng hiện ra một hình xăm sóng nước trong xanh như một ao nước nhỏ, một con cá bơi lội trong đó.
Ao nước nhỏ đó xuất hiện ngay bên cạnh từ đường Nương Nương.
Cùng lúc đó, từ đương Nương Nương trên đường âm dương.
Huyết Trì Nương Nương bước ra khỏi từ đường, nhìn về phía ao nước nhỏ xuất hiện bên cạnh từ đường, trong ao mơ hồ có thể thấy một bóng cá.
Bà khẽ mỉm cười.
— Chào mừng trở về nhà.