Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 149.




Tam Thất buông lời ngông cuồng, Yến Thiếu tướng quân mặt đỏ tim đập.

May là, Tam Thất dẫn hắn vào rừng cây nhỏ không phải để làm chuyện gì “hổ lang” kinh thiên động địa.

Thiếu nữ kéo tay hắn áp lên mặt mình, mở to đôi mắt long lanh, mong chờ nhìn hắn: “Cảm nhận được không?”

Yến Độ chỉ cảm thấy toàn thân mình đang nóng ran.

Hắn nghiêm mặt, may mà cổ áo hôm nay đủ cao, che đi được vệt đỏ đang lan lên.

“Cảm nhận được gì?” Hắn lộ vẻ không hiểu.

Tam Thất “chậc” một tiếng, lại kéo tay kia của hắn áp lên má bên kia của mình.

Yến Độ mặc cho nàng sắp đặt.

Nhìn từ xa, bóng dáng nam tử cao lớn thẳng tắp, hai tay nâng lấy gương mặt thiếu nữ, một người thâm tình cúi đầu, một người mong chờ ngẩng lên.

Yến Độ cố gắng kéo lý trí trở về từ tiếng tim đập vang dội của mình. Gạt đi những cảm xúc trồi sụt, dần dần, hắn cảm nhận được…

Lòng bàn tay hắn nóng ẩm, hệt như lòng hắn lúc này.

Nhưng dưới lòng bàn tay, gương mặt thiếu nữ cũng đã có một chút thân nhiệt.

Yến Độ dần lộ vẻ kinh ngạc, Tam Thất cũng cười rạng rỡ, hỏi dồn: “Cảm nhận được chưa? Cảm nhận được rồi đúng không!”

“Nàng có thân nhiệt rồi!”

Tam Thất gật đầu thật mạnh. Trước đây, trạng thái của nàng giống như một người sống dở chết dở, thân nhiệt thấp như một tảng băng. Nhưng bây giờ tuy nàng vẫn lành lạnh nhưng không còn lạnh đến buốt tay như trước nữa.

Cơ thể Tam Thất đột nhiên bay lên không, nàng kinh ngạc trợn tròn mắt, người đã bị Yến Độ bế lên xoay một vòng. Khi hoàn hồn người đã được đặt xuống, nhưng Yến Độ lại nâng mặt nàng lên, nắn nắn như nặn bánh trôi.

Mắt nàng càng mở to hơn, giây tiếp theo nàng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của vị tướng quân trẻ tuổi.

Như cả một cánh đồng hoa dại nở rộ, mưa hoa lộng lẫy bay lượn, Tam Thất có một thoáng bị làm cho lóa mắt.

Khi Yến Độ nhận ra khoảng cách giữa hai người, hắn vô thức muốn lùi lại khoảng cách an toàn, nhưng chân vừa nhấc lên lại hạ xuống. Hắn véo má Tam Thất, “Tốt quá, có thân nhiệt rồi, ít nhất mùa đông nàng sẽ không sợ lạnh nữa.”

Tam Thất cãi lại: “Ta xưa nay không sợ lạnh!”

“Được, nàng không sợ lạnh.” Yến Độ gật đầu, lại nhẹ nhàng véo má nàng, giọng nói cũng dịu đi: “Chỉ là không thích, đúng không?”

Lòng Tam Thất đột nhiên trở nên ẩm ướt, trong đầu lóe lên những hình ảnh khi ở bên Yến Độ, những chuyện thường ngày, vụn vặt, thậm chí không đáng nhắc đến.

Là mùa đông, mỗi lần gặp nàng hắn đều khoác cho nàng chiếc áo choàng lớn.

 

Là hắn luôn mang theo một chiếc lò sưởi tay nhỏ rồi lại thuận tay nhét vào tay nàng.

Là mỗi lần thấy tuyết rơi trên người nàng hắn đều nhẹ nhàng phủi đi giúp.

Tam Thất không sợ lạnh nhưng nàng đích thực là không thích lạnh.

Từ khi nàng không còn là người, linh hồn và thể xác đều như ngâm trong làn nước lạnh lẽo, chết chóc. Nàng chưa bao giờ nói nhưng Yến Độ luôn có thể nhận ra sự không thích của nàng…

Tại sao chứ?

Tại sao lại đối tốt với nàng như vậy.

“Thích…” Tam Thất vô thức lẩm bẩm, thích một người, là cảm giác như thế nào?

“Cái gì?” Yến Độ nghi hoặc.

Tam Thất lập tức hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì, ta…” nàng nhìn Yến Độ, đột nhiên cảm thấy khô miệng, “Ta thấy hơi nóng.”

Yến Độ ngẩn ra, nhận ra điều gì đó, hắn ho nhẹ một tiếng, buông tay, phối hợp đáp lại: “Ừm, có hơi nóng.”

“Đúng không, đúng không.” Tam Thất dùng tay quạt quạt.

Ánh mắt hai người đều đang bay loạn xạ, bay một hồi lại không kiểm soát được mà nhìn về phía đối phương.

Yến Độ đột nhiên quay đầu đi, Tam Thất bất giác có chút thất vọng. Nàng nhìn chằm chằm vào tay hắn, có chút rục rịch.

Đầu ngón tay nàng vừa động, cả bàn tay đã bị bao bọc chặt lấy. Yến Độ nắm chặt tay nàng, hắn không nhìn nàng, giọng nói bình tĩnh nhưng lòng bàn tay lại nóng rực.

“Về trước đã, ra ngoài quá lâu, những người khác sẽ lo lắng.”

Tam Thất “ừm” một tiếng, liếc nhìn bàn tay đang bị hắn nắm, bất giác cong môi cười.

Trên đường về, Tam Thất kể cho Yến Độ nghe về chuyện quốc vận. Ngay cả Yến Độ cũng không khỏi kinh ngạc, ánh mắt hắn quá nóng rực và kinh hỷ, như đang nhìn một món kỳ trân dị bảo.

Tam Thất bị hắn nhìn đến nóng cả mặt, đưa tay che mắt hắn.

Yến Độ bật cười, kéo tay nàng xuống, “Lợi hại như vậy, để ta chiêm ngưỡng thêm một chút không được sao?”

“Ngài cao như thế mà gọi là chiêm ngưỡng à?”

“Vậy thế này?”

Yến Độ chống tay lên gối, quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.

Tam Thất bị hắn trêu đến đỏ bừng mặt, làm bộ muốn đánh hắn, lại bị Yến Độ nắm lấy cổ tay kéo ra sau lưng. Giây tiếp theo, Tam Thất đã bị hắn cõng lên.

Hắn cười: “Không đùa nữa, để ta cõng nàng về coi như là xin lỗi được không?”

Tam Thất ôm lấy cổ hắn, tự mình nhích lên một chút, khẽ hừ hừ: “Coi như ta đây đại nhân đại lượng.”

Sau khi đùa giỡn, hai người lại quay về chủ đề Tuần Dạ Nhân. Lần này Tam Thất thực sự nhận được lợi ích to lớn. Mặc dù nàng cũng không hiểu tại sao trở thành thủ lĩnh Tuần Dạ Nhân lại nhận được một tia quốc vận tương trợ.

Nhưng Hoài Đế bệ hạ đã cho nhiều như vậy, nếu nàng không nghiêm túc xây dựng Tuần Dạ Nhân này lên cũng thật không phải.

Tuy nhiên, về việc chọn người nàng thực sự không có manh mối.

“Chuyện chọn người cũng không cần vội, đợi về kinh e là còn nhiều náo nhiệt.” Yến Độ nói với giọng trêu chọc.

Tam Thất đột nhiên chỉ vào vai hắn: “Không cần đợi về kinh đâu, bây giờ đã bắt đầu náo nhiệt rồi.”

Yến Độ nhìn qua, thấy phía lều trại người ngựa xôn xao, hắn loáng thoáng nghe có người hỏi: Có thấy Quận chúa và Thiếu tướng quân đâu không?

Yến Độ nghiêng đầu nhìn nàng, thấy Tam Thất cười có chút gian xảo, hắn không khỏi nhướng mày: “Làm chuyện xấu gì rồi?”

Tam Thất cười trộm: “Đừng nói bậy, ta là người vô cùng thiện lương.”

Một lúc sau, Yến Độ cuối cùng cũng biết Tam Thất ‘thiện lương’ đến mức nào.

Lý công công dẫn một đám thị vệ đi tìm hai người họ khắp nơi, cả đám chạy muốn rụng cả chân, cuối cùng cũng bắt được người, ông vội vàng nói rõ lý do.

Yến Độ nghe nói Tam Hoàng tử biến thành Tam Công chúa, Hoàng tử phi biến thành phò mã thì không khỏi nhướng mày.

“À… cái này…” Tam Thất hít một tiếng, nghi hoặc nói: “Sao lại thành ra thế này? Chẳng lẽ hai người họ lại làm gì chọc giận Ngư đại tiên      nên đối phương mới quay lại giáng hình phạt sao?”

“Chờ một chút, để ta bấm ngón tay tính toán.”

Tam Thất nhắm mắt, ra vẻ cao thâm bắt đầu bấm đốt ngón tay.

Lý công công mặt mày căng thẳng.

Yến Độ khoanh tay đứng bên cạnh, nhìn trời nhìn đất nhìn mũi chân, chỉ là không dám nhìn Tam Thất, hắn sợ mình sẽ bật cười thành tiếng.

“Quận chúa, tính ra chưa ạ?” Lý công công lau mồ hôi.

Chuyện này quá kinh thiên động địa, đúng là vứt mặt mũi hoàng thất xuống đất mà chà đạp.

“Tính ra rồi.” Tam Thất có chút ngượng ngùng nói: “Kế sách hiện giờ, chỉ có một cách có thể giải quyết vấn đề trên người phu thê Tam Hoàng tử.”

“Cách gì ạ?”

Tam Thất vén tóc ra sau tai, ba phần e thẹn, bảy phần ngượng ngùng, mười tám phần khó nói: “Chỉ cần âm dương giao hòa, khiến cho dương khí và âm khí hỗn loạn trên người họ trở về đúng vị trí là được.”

“Với lại hai vị vốn là phu thê, chắc chuyện này cũng không khó.”

“Nhắm mắt lại rồi mở ra một cái là xong mà, đúng không~”

Hai mắt Lý công công trống rỗng, lẩm bẩm: “Nhưng… nhưng Tam Hoàng tử bây giờ là nữ, Tam Hoàng tử phi bây giờ là nam mà…”

“Không phải, không phải, hai người họ bây giờ là có thể nam có thể nữ.” Tam Thất nghiêm túc nói: “Có vấn đề gì sao? Đồ đạc đều đầy đủ cả mà.”

Lý công công: Đây là chuyện đầy đủ hay không đầy đủ sao?!!

Lần đầu tiên Lý công công cảm thấy may mắn vì mình là một thái giám.

Cảnh tượng đó quá đẹp, hắn không dám nghĩ tới!!

Tam Thất vẫy tay với bóng lưng tiêu điều của Lý công công, thở dài: “Lý công công không hổ là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, cảm xúc thật ổn định.”

Tam Thất nói xong không thấy ai đáp lại, quay đầu lại thì thấy Yến Độ đang đứng cách mình mười bước.

“Ngài đứng xa ta như vậy làm gì?”

Yến Độ hít một hơi thật sâu: “Đột nhiên cảm thấy nàng đối với ta cũng là đã hạ thủ lưu tình rồi.”

Thiện!

Tam Thất đúng là quá… thiện lương mà!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận