Chuyện phu thê Tam Hoàng tử mắc bệnh lạ nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Chuyện này cũng không giấu được, dù sao Tam Hoàng tử phi cũng là ‘biến hình’ trước mặt bàn dân thiên hạ.
Nhưng chuyện này vẫn nhanh chóng bị dẹp xuống, dù sao cũng là bê bối hoàng thất.
Sau đó Hoài Đế hạ lệnh cho phu thê Tam Hoàng tử ở lại bãi săn hoàng gia dưỡng bệnh, tiện thể tu thân dưỡng tính, khi nào được triệu kiến thì mới được về kinh.
Mọi người đều lòng dạ sáng như gương, hai phu thê này đã hoàn toàn bị trục xuất khỏi trung tâm quyền lực rồi.
Mà những người biết sự thật về ‘bệnh lạ’ và ‘phương pháp điều trị mới’ đều giữ im lặng.
Tam Thất đương nhiên sẽ không tiết lộ ‘phương pháp điều trị độc quyền’ của hai phu thê họ cho người khác, nhưng không chịu nổi Ngũ Hoàng tử biết cách dỗ chó, thế mà lại moi được lời từ miệng Tiểu Vương.
Sau đó cả người Ngũ hoàng tử gần như sụp đổ.
Suốt đường về kinh hắn không dám xuất hiện trước mặt Tam Thất.
Tâm hồn trong sáng của Ngũ Hoàng tử bị tổn thương nặng nề, hắn cảm thấy không thể chỉ một mình mình ‘bẩn thỉu’, thế là, Nhị Hoàng tử, Thất Công chúa, Tần Các lão, Võ Thượng thư, Dương Hàn lâm đều biết phu thê Tam Hoàng tử đang phải đối mặt với ‘lựa chọn’ như thế nào!
…
…
Sáu người đều cảm thấy, hai phu thê đó dù có sống sót thì cả đời này chắc cũng không còn mặt mũi nào về kinh nữa.
“Hắt xì—” Tam Thất hắt hơi một cái, nàng xoa mũi bước xuống xe ngựa, nhìn cổng lớn của Tướng quân phủ, vừa đi vừa giả vờ hỏi người bên cạnh: “Sao lại về bên này, phủ của chúng ta ở phía sau mà.”
Những người khác đều giả vờ không nghe thấy.
Tiểu Vương vào phủ xong liền phóng túng nói tiếng người: “Bên này bên kia cái gì, chẳng phải đều là nhà chúng ta sao! Chỗ của Yến bảo bối rộng rãi biết bao~”
Yến Độ vừa đi tới liền nghe thấy tiếng ‘Yến bảo bối’ lập tức cảm thấy rùng mình.
Hắn nhìn Tiểu Vương với vẻ mặt kỳ quái, cẩn trọng giữ khoảng cách, đi vòng qua đến bên kia của Tam Thất, thấp giọng hỏi: “Nó ăn phải cái gì hỏng não rồi à?”
Từ đêm Tam Thất cùng hắn ôm nhau ngủ, thái độ của Tiểu Vương đối với hắn liền thay đổi khác thường.
Bình thường mà nói, con chó này phải đuổi theo hắn cắn điên cuồng hai dặm mới đúng.
Nhưng thực tế lại rất bất thường — con chó này không còn nói “ghét ghét ghét” nữa, mà thường xuyên dùng ánh mắt si mê, dính dấp, ghê tởm, bỉ ổi nhìn hắn, mở miệng ngậm miệng đều là “bảo bối”.
‘Trái tim muốn hầm chó’ đã ngủ yên bấy lâu của Yến Độ suýt nữa lại bùng cháy.
Tam Thất biết Tiểu Vương đang lên cơn điên gì.
Sau khi quốc vận nhập vào cơ thể, Tam Thất mơ hồ cảm nhận được sự bất thường trong hồn phách của mình. Quốc vận là thuốc bổ của nàng, mà Yến Độ cũng là thuốc bổ của nàng.
Nàng rõ ràng đã mạnh lên… không, hoặc phải nói là, những sức mạnh vốn đang ngủ say trong cơ thể nàng đang dần hồi phục.
Nước tẩy trang
“Nó đang thèm thân thể của huynh đó.” Tam Thất đưa ra đáp án.
Yến Độ đột nhiên tăng tốc: “Ta về phòng thay y phục.”
Hắn thật sự ghét chó.
“Ây da~ y phục gì mà phải để Yến bảo bối tự mình thay chứ~ Bản vương ta đến hầu hạ cho~” Tiểu Vương làm bộ muốn đi theo.
Tam Thất nhanh tay lẹ mắt ấn đầu con chó xuống, thật không nỡ nhìn bộ dạng nịnh hót của nó: “Ngươi làm một con chó đi.”
Tiểu Vương: “Bản vương chính là con chó li.ếm chân của Yến bảo bối!”
Tam Thất cảm thấy con chó ngốc này hết thuốc chữa rồi, nàng giật con cá mập ú đang treo lủng lẳng như vật trang trí trên cổ Tiểu Vương nhét thẳng vào miệng chó của nó.
Bịt cái miệng chó của nó lại!
Tam Thất và mọi người vừa về, Tướng quân phủ liền náo nhiệt hẳn lên.
Chỉ là sự náo nhiệt này không kéo dài được bao lâu. Tam Thất vừa thay một bộ thường phục, chuẩn bị thử xem công lực vẽ bùa của mình hiện giờ thế nào, nàng đột nhiên cảm thấy tim mình run lên, như có một luồng sức mạnh đang kéo lấy ý thức của nàng.
Cạch, bút chu sa rơi xuống giấy vàng, mực đỏ bắn tung tóe.
Màu đỏ sẫm như máu, trước mắt Tam Thất cũng xuất hiện một vùng máu mênh mông.
Nàng thấy mặt đất đột nhiên rung chuyển, nhà dân gạch xanh ngói đen sụp đổ, tường thành vỡ nát, đất đai từ dưới lòng đất cuộn lên, một vết nứt khổng lồ chạy ngang qua thành trì, như một cái miệng vực thẳm nuốt chửng dân chúng.
Khoảnh khắc ảo cảnh biến mất, Tam Thất dịch chuyển ra khỏi phòng, nhảy lên mái nhà, ánh mắt nàng dán chặt về phía nam.
“Tam Thất?” Giọng nói nghi hoặc của Yến Độ vang lên phía sau.
Tam Thất quay đầu nhìn hắn, khi thấy sắc mặt tái nhợt và nghiêm trọng của nàng, trong lòng Yến Độ đột nhiên giật thót một cái, “Xảy ra chuyện gì rồi?!”
Đồng tử Tam Thất co rút, dịch chuyển đến bên cạnh hắn, nắm chặt cánh tay hắn: “Mau vào cung! Phía nam sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
…
Hoài Đế và Yến Hoàng hậu cũng vừa mới về cung, hai người còn chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu thì nghe Lý công công báo gấp, nói là Yến Độ và Tam Thất cầu kiến.
Hoài Đế vốn còn định trước khi râu mọc lại sẽ không gặp Tam Thất nhưng ông nhạy bén nhận ra có điều không ổn, lập tức nghiêm mặt, cho họ vào bệ kiến.
Tam Thất và Yến Độ bước nhanh vào điện, chưa đợi hai người hành lễ Hoài Đế đã phất tay: “Nói thẳng, chuyện gì?”
Trên đường đến đây Yến Độ đã nghe Tam Thất kể về ‘ảo cảnh’ mà nàng thấy, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tam Thất hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dò xét của Hoài Đế.
Khi Hoài Đế nhìn thấy Tam Thất, trong mắt ông lóe lên một tia kinh diễm.
Có những người, chỉ cần một cái nhìn là có thể thấy được sự phi phàm của họ.
Thiếu nữ trong điện chỉ đứng đó lại như tự mình tạo thành một thế giới riêng. Trên người nàng có một vẻ cô liêu tịch mịch thoát ly khỏi trần thế, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng kia dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Tam Thất không có thời gian để quan sát vị đế vương này.
Nhưng cũng phải nói, ngay từ cái nhìn đầu tiên Tam Thất đã bị tử khí đế vương nồng đậm trên người Hoài Đế làm cho kinh ngạc.
Nhưng bây giờ không phải là lúc kinh ngạc về những điều này.
“Thần vừa mới thấy trước được cảnh tượng tương lai.”
“Phía nam, địa long lật mình, nhân gian trở thành luyện ngục.”
Sắc mặt Hoài Đế đột nhiên thay đổi.
Rất nhanh, Tần Các lão và Võ Thượng thư được triệu gấp vào cung.
Khi thấy Tam Thất và Yến Độ cũng ở đó, hai người đều có chút kinh ngạc. Sau khi nghe về cảnh tượng mà Tam Thất thấy trước, sắc mặt hai người cũng thay đổi.
“Quận chúa chắc chắn sẽ có địa long lật mình? Có thấy trước được sẽ xảy ra vào lúc nào không?” Tần Các lão nghiêm giọng hỏi.
Tam Thất lắc đầu, “Thời gian cụ thể không biết nhưng chắc là không còn lâu nữa.”
Nàng kết nối với quốc vận, lần này là quốc vận cảnh báo cho nàng.
Tam Thất hít một hơi thật sâu, hồi tưởng lại ảo cảnh đã thấy. Dưới bầu trời ngập tràn màu máu, mặt đất nứt toác, nhân gian thành luyện ngục. Mà dưới vực sâu nuốt chửng từng sinh mạng đó, rõ ràng có hắc khí vô tận lượn lờ, như thể địa ngục đã mở ra cánh cửa.
Nàng trầm mắt xuống, nói ra suy đoán của mình: “Lần địa long lật mình này e không phải là thiên tai.”
“Thần nghi ngờ… là yêu họa!”
Sắc mặt các quân thần trong điện đồng loạt thay đổi.
Giọng Hoài Đế lạnh đến cực điểm: “Cụ thể là nơi nào ở phía nam?”
Tam Thất ngẩng đầu, nói ra ba chữ: “Giang Nam phủ.”
(Giang Nam phủ: “phủ” ở đây là đơn vị hành chính tương đương với “tỉnh” bây giờ, không có ý nghĩa là “phủ đệ”)
Trong điện một mảnh tĩnh lặng chết chóc.
Giang Nam phủ, nhân khẩu có đến cả triệu người