Chuyện Giang Nam không thể chậm trễ.
Yến Độ, Tam Thất, và Võ Thượng thư lĩnh mệnh xuất phát, tức tốc đến Giang Nam.
Về phần nhân thủ, quân đi gọn nhẹ, sau khi đến Giang Nam phủ sẽ điều động thêm từ các phủ nha địa phương và lân cận.
Trong điện chỉ còn lại Hoài Đế và Tần Các lão.
Tần Các lão không khỏi thở dài:
“Giang Nam phủ cách kinh thành đường sá xa xôi, cho dù quân đi gọn nhẹ, ngày đêm không nghỉ, nhanh nhất cũng phải nửa tháng mới đến được Giang Nam phủ.”
Hoài Đế cũng nhíu chặt mày, “Nửa tháng… vẫn là quá lâu.”
Hai quân thần nhìn nhau, đều lo lắng khôn nguôi.
Võ Thượng thư cũng lo lắng không kém.
Sau khi ông điểm đủ nhân thủ ở Binh bộ liền đến hội quân với Tam Thất và Yến Độ, không ngờ địa điểm lại là bến thuyền vận chuyển bên ngoài kinh thành.
Võ Thượng thư tính tình thẳng thắn: “Giang Nam phủ bên kia đường thủy phát triển, nhưng vận chuyển đường thủy tuy nhanh cũng là so với sức chân đường bộ thông thường, nếu chúng ta ngày đêm không nghỉ hành quân gấp vẫn có thể đến sớm hơn mấy ngày.”
“Võ Thượng thư chớ vội, đợi lên thuyền sẽ biết.” Yến Độ an ủi.
Võ Thượng thư trong lòng tuy vẫn lẩm bẩm nhưng vẫn dẫn người lên thuyền.
Một lúc sau, thuyền rời bến, Võ Thượng thư đi đi lại lại trên boong, lúc thì xem hướng gió, lúc thì xem mực nước, xem cả buổi trời vẫn không nhìn ra được huyền cơ gì. Ông thực sự không nhịn được nữa, kéo Nam Tầm đi ngang qua lại hỏi:
“Thiếu tướng quân nhà ngươi và Quận chúa đâu rồi?”
Nam Tầm bị ông kéo lảo đảo một cái, đáp: “Đang nấu cơm cho cẩu gia và Ngư đại tiên ạ.”
Võ Thượng thư: Cái quái gì??? Lửa cháy đến mông rồi mà hai người này còn nấu cơm?
Trong khoang thuyền, Tiểu Vương đang li.ếm sạch đĩa, ăn không ngẩng đầu lên.
Bên cạnh, một con cá đang ngâm mình trong bát canh nóng.
Nếu không phải con cá mập đó thỉnh thoảng lại quẫy đuôi hai cái, người ta còn tưởng nó đã bị luộc chín rồi.
Tam Thất và Yến Độ cũng có vẻ mặt phức tạp.
Tam Thất nhìn chằm chằm vào cá mập ú, giọng điệu đe dọa: “Tốt nhất là ngươi ăn no rồi thật sự làm được việc, nếu không Yến Độ đã cho bao nhiêu máu, ta không ngại lấy lại gấp bội từ trên người ngươi.”
“Còn ngươi nữa.” Tam Thất lườm Tiểu Vương đang ăn không ngẩng đầu, cười lạnh: “Cũng biết chọn thời cơ để cấu kết làm bậy nhỉ.”
Đến lúc hai tiểu gia hỏa này phải làm việc thì đột nhiên giở trò, la lối om sòm rằng đói bụng, phải ăn chút đồ ngon bồi bổ mới có sức làm việc.
Sau đó hai đứa này lộ rõ ý đồ, đòi ăn canh do chính tay Yến Độ nấu, tốt nhất là thêm một giọt máu của hắn.
Siêu sale bách hóa
Yến Độ thì không nói gì nhưng Tam Thất thì đã xoa tay mài nắm đấm muốn đánh cả chó lẫn cá.
“Cứ để chúng ăn, ta cũng muốn xem máu của ta có thật sự hữu dụng với chúng không.” Yến Độ hôm nay rộng lượng lạ thường, cho máu rất vui vẻ, không chỉ cho một giọt mà còn rạch cổ tay mình cho gần nửa bát.
Tam Thất nhìn mà khóe mắt giật giật, vừa mắng hắn vừa bôi thuốc băng bó cho hắn.
“Sớm biết phải để ngài cho máu, thà ta dẫn chúng đi đường tắt qua đường âm dương còn hơn!”
Lời này của nàng vừa thốt ra một chó một cá lập tức ngẩng đầu: “Không được!”
Vẻ mặt căng thẳng đó, rõ ràng là đồ ăn cũng không còn ngon nữa.
Yến Độ nhìn ra vài manh mối, đang định an ủi Tam Thất thì Võ Thượng thư tới.
“Ăn ăn ăn! Giờ nào rồi mà các người còn…”
Giọng Võ Thượng thư đột ngột dừng lại, mặt ông lộ vẻ hoang mang, lùi ra khỏi cửa phòng, tự vả vào miệng mình hai cái bôm bốp, lẩm bẩm: “Ảo giác, nhất định là ảo giác, nếu không sao chó lại nói tiếng người, cá luộc chín rồi sao còn biết nhảy?”
Tam Thất và Yến Độ nhìn nhau, biết là không giấu được nữa, nhưng hai người cũng không có ý định giấu.
Võ Thượng thư lại được mời vào, trơ mắt nhìn con chó kia một hơi xử sạch đồ ăn trong đĩa rồi mắng mỏ con cá trong bát canh mau ăn xong để còn làm việc.
Sau đó con cá trong bát một hơi húp sạch bát canh tắm của mình, biến trở lại thành một cục gỗ điêu khắc tròn vo như quả bóng.
Võ Thượng thư: “…”
Tam Thất có chút ghét bỏ dùng khăn tay che cá mập ú lại, lúc này mới cầm nó lên, cười ý nhị với Võ Thượng thư: “Thượng thư đại nhân đừng trách, tiểu gia hỏa này bây giờ ăn no rồi, chúng ta lập tức chính thức lên đường.”
“A? Được, được.” Võ Thượng thư gật đầu, ngơ ngác không dám nói gì, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cá mập ú trong tay Tam Thất, mồ hôi lạnh đã túa ra.
Trước đây ở núi Thê Vân, mấy tên Lâm sự quan và quản sự biến thành bất nam bất nữ kia hình như có nói ‘Ngư đại tiên’ đó ra khỏi nước thì thành tượng gỗ, vào nước thì hóa thành cá.
Vậy cục trong tay Quận chúa đây chẳng lẽ chính là…
Võ Thượng thư không dám nghĩ, cũng không dám hỏi, ông theo Tam Thất một mạch lên khoang thuyền.
Sau đó liền thấy Tam Thất gọi Vân Bất Ngạ đến, hỏi hắn: “Bùa đã vẽ xong hết chưa?”
“Xong rồi xong rồi!” Vân Bất Ngạ gật đầu: “Ta vừa mới phát xuống hết rồi.”
Lúc này Võ Thượng thư cũng nhận được lá bùa do thuộc hạ đưa tới, ông không hiểu, liền hỏi: “Bất Ngạ đạo trưởng, lá bùa này có công dụng gì?”
“Chống say sóng đó ạ, Thượng thư đại nhân cứ mang theo người là được.”
Võ Thượng thư nhíu mày, vừa định nói mình không say sóng thì thấy thiếu nữ đứng trên khoang thuyền đột nhiên kết ấn: “Phong Thần nghe lệnh, hộ giá!”
Trên sông bỗng nổi gió lớn như thể được triệu đến.
Trên mặt nước cuộn lên xoáy nước, hơi nước theo gió thổi vào mặt mọi người, như thể một cơn mưa nhỏ vừa đổ xuống.
Cảnh tượng này khiến Võ Thượng thư và những người khác đều kinh ngạc. Giây tiếp theo, gió cuộn hơi nước tạo thành một màn mưa mỏng bao quanh cả con thuyền. Cơn kinh ngạc này chưa qua đã thấy Tam Thất ném thẳng ‘Ngư đại tiên’ kia xuống nước.
Võ Thượng thư vô thức chạy đến mũi thuyền nhìn xuống.
Cục Ngư đại tiên đó vừa xuống nước, lập tức hóa thành một con cá vảy bảy màu, bộ vảy lấp lánh mười sắc đẹp lộng lẫy. Ngay sau đó nó ló đầu cá lên, bắt đầu nhả bong bóng.
“Nó nó nó—” Võ Thượng thư kinh hãi đến nói năng lộn xộn, những cảnh tượng diễn ra sau đó càng lật đổ trí tưởng tượng của ông.
Toàn bộ mặt sông như biến thành một cái nồi nước sôi, từng bong bóng nước từ dưới điên cuồng trồi lên. Những người khác cũng kéo nhau đến gần mạn thuyền nhìn xuống, trầm trồ trước kỳ quan này.
Có người hét lên: “Là cá! Dưới đó toàn là cá!”
Trên mặt sông trong tầm mắt, sóng gợn lăn tăn, những ánh sáng lấp lánh đó không phải là ánh nước mà đều là đàn cá. Con thuyền của họ không còn đi trên sông, mà như lướt trên biển cá.
Con thuyền lớn đột nhiên lắc lư một cái, như bị một vật khổng lồ nào đó đâm phải.
Tam Thất đứng ở mũi thuyền, quay lại cười với mọi người, cất cao giọng nói: “Chư vị, đứng vững nhé.”
Mọi người đều lộ vẻ kinh hãi, vô thức nhìn về phía nàng.
Nàng quay mặt về phía mọi người, sóng nước dâng lên phía sau nàng lại bị kết giới màn nước gió ngăn lại. Cả con thuyền như một mũi tên được b.ắn ra, tăng tốc, tăng tốc, rồi lại tăng tốc trong nước.
Võ Thượng thư vì tò mò mà đưa tay ra khỏi màn nước, Yến Độ nhanh tay lẹ mắt kéo ông lại. Không đợi Võ Thượng thư hỏi, Yến Độ bất đắc dĩ nhìn ông một cái, như để thỏa mãn sự tò mò của ông, cầm lấy cây sào thuyền bên cạnh thò ra ngoài màn nước.
Giây tiếp theo, Võ Thượng thư thấy đoạn sào thò ra bị cắt đứt gọn gàng, mặt cắt nhẵn bóng, nói là bị thanh kiếm sắc bén nhất thế gian chém đứt cũng có người tin.
Võ Thượng thư rùng mình một cái, vừa rồi nếu không phải Yến Độ ra tay, tay của ông e là đã biến thành cây sào này rồi.
Yến Độ nói: “Thác nước ngàn thước đổ xuống có thể đánh người tan xương nát thịt, chúng ta đi đường này tương đương với việc ngược dòng thác mà đi lên, Võ Thượng thư không thể lơ là.”
Võ Thượng thư lúng túng gật đầu, ánh mắt lại rơi vào người Tam Thất, hít một hơi thật sâu, cảm thán: “Quận chúa quả là bậc thần tiên giáng thế a!”
Thần thông như vậy, chưa từng thấy bao giờ!
Thảo nào có thể khiến vị Ngư đại tiên kia phải cúi đầu nghe lệnh.
Nhưng mà…
Võ Thượng thư đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Chẳng phải Quận chúa từng nói… vị tiên ngư này đã được thả về thiên nhiên sao?”
Ông lại nghĩ đến phu thê Tam Hoàng tử bị báo ứng vì vị đại tiên này, đột nhiên hiểu ra điều gì đó…
Võ Thượng thư chớp chớp mắt.
Yến Độ cũng chớp chớp mắt.
Yến Thiếu tướng quân cười cười: “Đúng là đã thả về rồi, hiện tại giúp đỡ chỉ là một tiểu ngư tiên dưới trướng Quận chúa mà thôi, Võ Thượng thư nói có phải không?”
Võ Thượng thư gật đầu lia lịa: “Phải phải phải.” Trời Phật Bồ Tát ơi, ông dám nói không phải sao?