Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 165.




Đêm nay thiên cẩu thực nguyệt.

Khi bóng tối bao trùm Giang Nam phủ, trước tiên có kim quang công đức chiếu sáng nửa tòa thành, vô số anh hồn cưỡi ngựa mà đến, bảo vệ dân chúng, đưa họ rời khỏi bờ vực nguy hiểm.

Khi đất rung núi chuyển, thành sụp đến nơi, lại có người ở dưới lòng đất tối tăm, trên nâng đỡ nhân gian, dưới ổn định địa phủ.


Vết nứt của mặt đất chỉ trong phạm vi nam thành, con phố vốn là nơi ở của các phú hộ và thương nhân đã không còn sót lại chút gì.

Dưới lòng đất, trong phế tích.

Tiểu Vương lo lắng cào tai gãi má, Tam Thất và Yến Độ ngồi quỳ đối diện nhau.

Hai người đều mình đầy máu, mình đầy thương tích, vết thương của người trước chỉ là chuyện nhỏ, người sau thì nguy hiểm hơn.

Yến Độ mất máu quá nhiều, nhát dao mời anh hồn trước đó đã đâm vào tim, đổi lại là người thường đã sớm chết.

Hắn ho ra máu, máu văng lên mặt Tam Thất. Hắn giơ tay lau đi giúp nàng, không quên an ủi nàng: “Đừng sợ.”

Tam Thất nhìn chằm chằm vào hắn, lần đầu tiên nàng thấy tử khí nồng đậm trên mặt Yến Độ.

Nàng thấy ‘kiếp số’ của Yến Độ, thấy ngày chết của hắn sắp đến!

“Ta đã nói hắn sẽ tự chuốc lấy cái chết mà, xong rồi xong rồi! Bây giờ phải làm sao!!”

Yến Độ chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, hắn cảm thấy lạnh và mệt mỏi, “Tam Thất… ta nghỉ một chút…”

“Không được nghỉ! Không được ngủ!” Tam Thất nâng mặt hắn lên, nhưng Yến Độ đã nhắm mắt, ý thức mơ hồ.

Nàng vẽ từng lá bùa đánh vào người hắn lại đều không có tác dụng. Nàng trực tiếp đặt hắn nằm thẳng, cởi ngoại bào của hắn ra, vụng về học theo đêm đó, như một con thú nhỏ li.ếm láp vết thương của hắn.

Nàng truyền quỷ lực của mình vào cơ thể hắn, nhưng cơ thể của Yến Độ lại ngày càng lạnh.

Hắn như ngọn đèn đơn độc giữa gió lạnh, lung lay sắp tắt!

“Làm sao để cứu Yến Độ?”

Tam Thất nhìn Tiểu Vương: “Ngươi biết cách đúng không?! Ta phải làm thế nào mới cứu được Yến Độ?!”

Tiểu Vương do dự không quyết, tình hình của Yến Độ rõ ràng không phải vì vết thương trên thể xác, thể xác của hắn đã được Quỷ Linh Cao cải tạo qua, không dễ chết như vậy.


‘Tử khí’ hiện tại giống như là do việc mời anh hồn, và cuối cùng là sự phản phệ khi giúp Tam Thất chữa lành vết thương hồn phách.

Hồn phách của hắn đang tan biến.

Nếu sổ sinh tử và bút phán quan còn ở đây có lẽ có thể xoay chuyển tình thế này, nhưng hai món đồ đó cũng đã bị hủy cùng với địa phủ.

Cách duy nhất chỉ có…

“Tiểu Vương!” Giọng Tam Thất sắc lạnh, trong mắt lóe lên sát khí: “Yến Độ cũng là người nhà của chúng ta!”

Tiểu Vương run lên.

Nó cắn răng một cái: “Dùng sức mạnh bản nguyên của người để ổn định hồn phách của hắn! đánh dấu ấn của người lên người hắn!”

Tam Thất gần như ngay khoảnh khắc nó dứt lời đã hành động, nàng gần như là làm liều, tay đặt lên tim của Yến Độ, liều mạng điều động luồng sức mạnh đặc biệt trong cơ thể mình, nhưng sức mạnh bản nguyên của nàng lại không vào được cơ thể hắn.

Tiểu Vương cũng lo lắng: “Cơ thể và hồn phách của tên tiểu tử này vốn đã kỳ quái, lúc này lại còn có kết giới tự bảo vệ! Tam Tam, người cắn môi hắn đi, truyền sức mạnh cho hắn!”

Tam Thất không do dự, cúi đầu hôn lên môi Yến Độ.

Nàng rất vụng về, cố gắng cạy môi hắn ra nhưng miệng hắn lại đóng chặt vừa lạnh vừa băng.

Nàng không thích hắn lạnh lẽo thế này.

Nàng nhớ nhiệt độ của hắn.

Tam Thất cố gắng cạy môi hắn ra, nước mắt nàng rơi xuống mặt hắn, sức mạnh bản nguyên của nàng cuối cùng cũng tràn vào cơ thể hắn.

Khoảnh khắc đó, ý thức của Tam Thất dường như cũng chìm vào một vùng sương mù rộng lớn.

Nàng chạy nhanh trong sương mù, tìm kiếm Yến Độ.

Không biết qua bao lâu, nàng cảm nhận được một lực kéo, thuận theo luồng lực kéo đó, nàng vén màn sương mù và thấy hắn.


Tam Thất ôm chặt lấy ý thức của hắn.

Sức mạnh bản nguyên của nàng cũng như tìm được điểm neo, hội tụ về đây.

Tam Thất còn nhớ lời của Tiểu Vương, phải đánh dấu ấn lên hồn phách của Yến Độ, nàng vừa chuẩn bị làm như vậy lại phát hiện trên cổ tay của Yến Độ lại có một dấu ấn hình trăng lưỡi liềm.

Dấu ấn này đã từng xuất hiện trên người Khôi Nhất và Văn Thư, là sau khi được nàng phong làm âm quan mới có.

Tại sao trên người Yến Độ lại có dấu ấn này?

Tam Thất nghi hoặc rời khỏi biển ý thức của hắn, nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Yến Độ từ từ trở lại, lúc này mới mở mắt, từ từ ngẩng đầu.

Tiểu Vương bên cạnh thở phào một hơi dài: “Ổn định rồi, ổn định rồi, mạng của tên tiểu tử này đã được giữ lại.”

Tam Thất “ừm” một tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào Yến Độ không rời. Tiểu Vương thấy vậy, lần đầu tiên biết ý không làm phiền mà dời đầu chó đi, quan sát nơi được gọi là địa ngục thành này.

Lại qua một lúc lâu, Yến Độ từ từ mở mắt, ý thức hắn còn có chút mơ màng.

Hắn cảm thấy mình như vừa mơ một giấc mơ ngắn.

Trong giấc mơ đó, Tam Thất hôn hắn.

Bây giờ cũng là mơ sao?

Yến Độ mơ màng nghĩ, hắn cảm thấy lần này mình thật sự sắp chết rồi.

Có lẽ người sắp chết sẽ trở nên dạn dĩ hơn, cũng luôn có những chấp niệm không thể buông bỏ muốn thực hiện vào khoảnh khắc này.

Thế nên hắn giơ tay v.uốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mà hắn ngày nhớ đêm mong, ngẩng đầu, chủ động, táo bạo… không che giấu tình cảm, hôn lên môi nàng.

Hết lần này đến lần khác, như nếm được vị ngọt, không thể dừng lại.


Như thể đây là lần cuối trong đời hôn người mình yêu, gửi gắm những tình cảm chưa từng nói thành lời vào nụ hôn này.

Tam Thất ngây người, cũng cứng đờ.

Tiểu Vương quan sát xong phế tích của địa ngục thành, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng chửi thầm: Đám mũi heo cắm hành giả làm voi, đã từng thấy địa ngục là cái dạng gì chưa mà lại muốn xây địa ngục ở nhân gian?

Tiểu Vương trong lòng mắng, vừa quay đầu liền thấy một nam nhân vừa tỉnh lại từ cửa tử, đang ôm cổ Tam Tam nhà nó hôn đến quấn quýt không rời.

Tiểu Vương nhắm mắt, lại mở mắt.

Chết tiệt!

Không phải ảo giác!!

“Yến Độ! Tên khốn nhà ngươi chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu phải không!”

“Ngươi có bản lĩnh thì đừng hôn Tam Tam, ngươi đến hôn ta đi! Miệng của bản vương cho ngươi hôn!!”

Tiếng chó sủa đánh thức hai người.

Môi của hai người đều đỏ hồng, ngây ra như phỗng nhìn nhau.

Yến Thiếu tướng quân vốn không có chút sắc máu nào trên mặt từ từ trở nên hồng hào, ánh mắt vẫn chưa lấy lại tiêu cự nhưng lại dừng ở đôi môi kiều diễm của Tam Thất.

Tư duy chậm chạp vận hành.

Đợi… đợi chút…

Không phải mơ?

Không phải ảo giác?

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận