Tiếng chó sủa liên hồi, Tiểu Vương nhảy lên nhảy xuống.
Thế nhưng hai người trong cuộc lại ai nấy đều bình tĩnh như không, cứ như những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của Tiểu Vương vậy.
Chỉ là đôi môi hơi đỏ hơi sưng của hai người thiếu đi chút thuyết phục.
“Còn đứng dậy được không?” Tam Thất hỏi.
Yến Độ gật đầu, chống đất đứng dậy, nhưng dù sao cũng mất máu quá nhiều, thân hình không khỏi lắc lư một cái. Giây tiếp theo, có người nâng cánh tay hắn lên.
Tam Thất đặt tay hắn lên vai mình, “Ta đỡ ngài.”
Yến Độ cúi đầu nhìn gương mặt nghiêng bình tĩnh của nàng, yết hầu lăn một cái, thấp giọng “ừm” một tiếng, hơi nghiêng trọng lượng về phía nàng.
Hình ảnh một người cao một người thấp như hòa vào làm một, thân mật không kẽ hở.
“Đã giải quyết xong cả rồi?”
“Cũng coi là vậy.”
Hai người đều ra vẻ bình tĩnh nhưng bước chân hơi lộn xộn, cộng với hơi thở rối loạn, đều bộc lộ ra sự cuộn trào trong nội tâm.
Yến Độ cảm thấy lòng bàn tay mình như đang đổ mồ hôi, hắn không kiểm soát được, mấy lần dùng khóe mắt liếc qua gương mặt nghiêng của nàng.
Tam Thất cúi đầu nhìn mũi chân mình, trong đầu cũng rối loạn, môi tê tê. Nàng vô thức mím môi, lại đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng thả lỏng đường môi, bất giác có cảm giác chột dạ!
Chỉ có Tiểu Vương vẫn đang nhảy lên nhảy xuống, không ngừng la lối:
“Đám rác rưởi trong cái thành rách nát này đã bị tiêu diệt sạch, nhưng đám này chắc là tê tê thành tinh, thật sự khoét rỗng cả lòng đất.”
Tiểu Vương nói xong liền đi về phía trước: “Theo ta, lúc hai ngươi đang hôn hít ta đã phát hiện ra vài thứ.”
Cơ thể Tam Thất và Yến Độ đều cứng đờ, thần sắc có một thoáng không tự nhiên, hai người lại đi đứng lóng ngóng, ngơ ngác đi theo con chó xuyên qua phế tích.
Trong địa ngục thành này đã không còn tà ma quỷ khí, đều đã bị sắc lệnh cuối cùng của Tam Thất quét sạch sẽ, nhưng đi suốt đoạn đường vẫn có thể thấy được sự hùng vĩ của địa ngục thành này trước khi bị hủy, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tài lực nhân lực.
Nửa buổi sau, hai người một chó đứng trước một biển hoa.
Một biển hoa thạch toán trắng nở trên phế tích, Tam Thất nhìn biển hoa, có chút thất thần.
Biển hoa thạch toán này vốn là một màu đỏ như máu, sau khi bị sắc lệnh quét sạch tà khí đã hóa thành một màu trắng tinh khiết.
Tiểu Vương thấp giọng nói: “Trong những bông hoa này đều có mùi máu của Đại vương, mỗi một bông hoa là một vong hồn. Máu của Đại vương đã bảo vệ tàn hồn của họ, sắc lệnh của người đã rửa sạch xiềng xích trên người họ.”
“Tam Tam, họ cần được dẫn dắt, nếu không qua vài canh giờ sẽ hoàn toàn tiêu tan, không còn hy vọng luân hồi nữa.”
Tam Thất nhìn biển hoa, tâm trạng dần dần bình ổn, nàng khẽ gật đầu, đi vào biển hoa, tuân theo bản năng kết ấn sắc lệnh: “Trần duyên đã hết, nghiệp chướng tan, chư hồn an nghỉ, quay về luân hồi.”
Từng bông hoa thạch toán không có gió mà lay động, từng đốm sáng bay lên, như một biển sao, cả thế giới dưới lòng đất như được thắp sáng.
Thiếu nữ đứng giữa muôn vàn vì sao, thần sắc bình tĩnh dịu dàng, nàng giơ hai tay, nâng đỡ vạn ngàn linh hồn.
“Đi đi, từ biệt người thân lần cuối rồi đi luân hồi đi.”
Nàng gọi gió nhé, đưa vạn ngàn hồn linh đến bên cạnh người thân của họ.
Yến Độ lặng lẽ nhìn nàng, trong lồng ngực có gì đó đang đập rộn ràng, không kiềm chế được nữa, cảm xúc như tràn ra ngoài.
Giang Nam phủ, ngoài nam thành.
Thần trí của dân chúng đều đã hồi phục, đủ mọi chuyện đêm qua hiện lên trong đầu, lòng mỗi người đều cuộn trào sự hoảng sợ.
Bộ dạng ác quỷ trong miếu Thành Hoàng, những con quái vật nửa người nửa quỷ, nam thành sụp đổ nứt toác…
Và những anh hồn đã ngăn cản họ đi tìm cái chết ở thời khắc sinh tử…
Cùng với sắc lệnh đã đánh thức ý thức của tất cả họ.
— Diệt trừ tà ma!
Là chủ nhân của giọng nói đó đã cứu họ!
Trong lúc hoang mang lo sợ, như có gió nhẹ thổi đến, dân chúng thấy những ngôi sao từ mặt đất bay lên, từng đốm sáng như đom đóm được gió nhẹ đưa đến. Ban đầu họ hoảng loạn, không biết đốm sáng này lại là thứ gì.
Cho đến khi họ nghe thấy giọng nói ngày đêm mong nhớ của mình từ trong đốm sáng truyền ra.
“Trân nương.”
Phượng đại nương tử nghe thấy giọng của phu quân, bà run rẩy nhìn về phía đốm sáng trước mặt, không thể tin được, nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống, như có một bàn tay vô hình lau đi nước mắt giúp bà.
“Chăm sóc tốt cho bản thân, quên ta đi, sống tốt nhé.”
Đốm sáng bay đến bên má bà, như một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mặt bà.
Trong đám đông, một nam nhân thất thần, lưng như bị đè gãy hoàn toàn, không còn chút ý chí sinh tồn nào.
“Đại Sơn, Đại Sơn…”
Nam nhân nhìn chằm chằm vào đốm sáng trước mặt, mắt dần lóe sáng, hắn run rẩy giơ tay, đây là giọng của thê tử hắn.
“Hà Hoa, là Hà Hoa sao?”
“Đại Sơn, lần này ta đi trước. Huynh cứ từ từ mà tới. Trên đường luân hồi, ta sẽ chờ huynh, được không?”
“Đừng chờ ta, đừng chờ ta…” Nam nhân bật khóc thành tiếng: “Là ta hại nàng, chúng ta không nên đi cầu tự, nàng đi luân hồi đi, đi đi, đi đầu thai một nơi tốt…”
“Hà Hoa, Hà Hoa của ta ơi…”
Tiếng khóc vang vọng nhân gian, là bi thương cũng là vui mừng.
Võ Thượng thư và những người khác sau một đêm vất vả đều đã kiệt sức.
Nhưng họ nhìn từng cảnh tượng này đều không kìm được mà mắt ướt lệ.
Một khe nứt khổng lồ xé toạc Giang Nam phủ thành hai nửa, một nửa là địa ngục sụp đổ, nửa kia là nhân gian sinh khí vĩnh tồn.
Đêm dài đằng đẵng qua đi, mặt trời mọc, tia sáng đầu tiên rải xuống nhân gian, hàng vạn linh hồn đã từ biệt người thân, hướng về nơi thuộc về họ, muôn vàn đốm sáng lũ lượt bay về một hướng.
Dân chúng đều vô thức nhìn về phía đó.
Ở đó có hai người một chó, như vừa bò ra từ phế tích, mặt mày lem luốc, thảm hại vô cùng.
Nhưng muôn vàn đốm sáng hướng về họ, ánh bình minh rơi trên người họ, như những vị thần cứu vớt chúng sinh từ trong bùn lầy đã rơi xuống trần gian, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng cảm kích từ trong các đốm sáng.
Không biết ai là người đầu tiên quỳ xuống.
Các dân chúng hướng về phía họ quỳ lạy khấu đầu, thành kính cảm ơn.
Tam Thất vừa rồi còn đang sờ mặt, lúc bò lên đã ăn một miệng đầy đất. Dáng vẻ của nàng lúc này trông buồn cười vô cùng. Nàng lại nhìn Yến Độ.
Dáng vẻ của Yến Thiếu tướng quân như tiên nhân trên trời, tính cách như ngọc trắng nung vẫn lạnh, lúc này ngọc lạnh đã dính bụi, cũng lôi thôi không kém.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Chỉ là một lúc sau, muôn vàn đốm sáng hướng về đây, Tam Thất không ngờ những linh hồn này lại chạy đến cảm ơn mình.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy từng tiếng lòng cảm kích.
Như núi gào biển thét hướng về nàng, hương khói và tín ngưỡng nồng đậm tràn vào cơ thể nàng, những vết nứt trên hồn phách của nàng đang nhanh chóng được chữa lành, từng vết một biến mất.
Tam Thất sững sờ, có chút không kịp trở tay.
Tiểu Vương bên cạnh vui đến điên rồi!
Lần trước cộng thêm lần này, máu của Yến Độ đã chữa lành một phần vết thương của Tam Tam, quốc vận chữa lành hai phần, niệm lực hương khói của dân chúng Giang Nam phủ lại chữa lành một phần!
Cả thảy bốn phần vết thương hồn phách đều đã lành!
Tam Thất vui thì vui nhưng nhiều hơn là xấu hổ.
Cảnh tượng này quá giống… thần côn rồi!
(Thần côn: Người giả thần giả thánh, chuyên lợi dụng tín ngưỡng, mê tín hoặc danh nghĩa “thần linh” để lừa gạt, trục lợi hoặc phô trương.)
“Giải tán, giải tán, mau bảo mọi người giải tán.” Tam Thất nhỏ giọng nói với Yến Độ.
Yến Độ không nhịn được cười: “Người dân chúng bái lạy là nàng, họ có biết ta là ai đâu, ta nói không có tác dụng đâu.”
Tam Thất bực bội lườm hắn, trong lúc vội vàng liền nghĩ ra một kế.
Nàng mạnh mẽ bế ngang Yến Độ lên.
Yến Thiếu tướng quân: ???
Tam Thất dõng dạc hét lớn: “Yến Thiếu tướng quân bị trọng thương rồi! Võ Thượng thư mau bảo mọi người giải tán! Chúng ta gặp nhau ở phủ nha!”
Tam Thất nói xong, trực tiếp dùng một thuật ẩn thân, ôm người chạy đi.
Nàng tự cho rằng chiêu này của mình rất cao minh.
Nào ngờ…
“Thần tiên!!!”
“Đây đúng là thần tiên thật!!!”
Tiếng hô của các dân chúng như sóng biển, Tam Thất còn chưa chạy xa suýt nữa đã bị lật nhào.
Yến Thiếu tướng quân bị ép làm chim nhỏ nép vào người, ánh mắt u oán nhìn nàng, trêu chọc: “Đây là đào thoát trong chật vật hay là phô diễn thần thông trước mặt dân chúng vậy?”
Tam Thất mặt đỏ bừng: “Thực lực không cho phép ta khiêm tốn, trách ta sao!”