Tất cả mọi người đều nhìn về phía Yến Độ.
Chỉ có Tề thượng thư vẫn còn hoảng hốt, “Rùa… rùa biết nói…”
Võ Thượng thư liếc ông ta một cái đầy khinh bỉ, đúng là “ếch ngồi đáy giếng”, con rùa khổng lồ thế này không biết đã sống bao nhiêu năm, biết nói thì có gì lạ? Nếu tên Tề đại cứng đầu này mà thấy được dáng vẻ oai hùng của Tiểu Vương gia khi nói tiếng người chẳng phải sẽ sợ đến són cả ra khố sao?
Tâm trạng của Tề thượng thư không ai quan tâm, tất cả mọi người đều chú ý đến phía Yến Độ.
Yến Độ cẩn thận nhìn lão quy, lắc đầu: “Ta không nhớ ngươi.”
“Tiểu yêu từng du ngoạn nhân gian, bị người ta bắt được, xem như điềm lành dâng lên Hoàng đế của nhân tộc. Là ân công đã cứu tiểu yêu, trả lại tự do.” Giọng lão quy già nua, ánh mắt nhìn Yến Độ sâu thẳm mà dịu dàng.
Yến Độ suy nghĩ một lát, dường như cũng có một chuyện như vậy, nhưng lúc đó thứ hắn thả đi chỉ là một con rùa nhỏ bằng lòng bàn tay chứ không phải con quái vật khổng lồ trước mắt này.
“Con rùa nhỏ năm đó chính là ngươi?”
“Chính là tiểu yêu,” Lão Quy gật đầu: “Lòng đất của Giang Nam phủ đã trở thành một cái vỏ rỗng, tiểu yêu vừa hay có thể giải quyết khốn cảnh cho ân công, xin ân công chấp thuận.”
Yến Độ nhìn lão quy, không hiểu sao lại có một cảm giác quen thuộc.
…
…
Hắn gật đầu: “Được.”
Trong mắt lão quy lộ ra ý cười như con người, một khắc sau, bóng dáng nó biến mất, mà trong tay Yến Độ xuất hiện một cái mai rùa nhỏ.
Ngay sau đó, Giang Nam phủ bắt đầu rung chuyển.
Tam Thất kéo Yến Độ và Vân Bất Ngạ dịch chuyển tức thời, trong nháy mắt đã xuất hiện ở dưới lòng đất.
Trong phế tích dưới lòng đất, đất vụn rơi lả tả, sau khi bụi bặm lắng xuống, ba người nhìn rõ tình hình bên dưới, chỉ thấy một tấm bia đá cực lớn xuất hiện, đỉnh bia chống đỡ toàn bộ Giang Nam phủ, đáy bia là một con rùa khổng lồ có hình thù kỳ dị.
Mà con rùa khổng lồ dưới tấm bia đá chính là lão quy đến báo ân kia, chỉ là lúc này nó đã hoàn toàn hoá đá, kích thước còn tăng lên gấp mấy lần.
Vân Bất Ngạ bất giác lẩm bẩm: “Long sinh cửu tử, thần quy Bí Hí, có thể đội tam sơn ngũ nhạc.” Hắn nuốt nước bọt, nhìn về phía Yến Độ: “Yến ca, huynh thuận tay cứu một con thần thú đấy à?”
(Long sinh cửu tử: Rồng sinh 9 con. Theo thần thoại Trung Quốc, rồng là một linh vật tối cao, có sức mạnh phi thường, nó sinh ra chín người con, mỗi con mang một đặc điểm và sức mạnh riêng biệt Bí Hí là con trai thứ 6 của rồng, có sức mạnh đội 3 ngọn núi lớn, 5 dãy núi thiêng)
Yến Độ cũng kinh ngạc không kém, hắn nhìn mai rùa trong tay.
Một con rùa nhỏ thuận tay cứu năm đó lại có lai lịch thế này?
Nhưng nếu là thần thú, sao có thể dễ dàng bị người ta bắt, xem như điềm lành đưa vào cung, còn phải cần hắn đến giải cứu? Điều này không hợp lý.
“Ngươi là thần thú Bí Hí?” Yến Độ bất giác hỏi.
Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.
Tam Thất và Vân Bất Ngạ đều không nghe thấy, nhưng giọng nói của lão quy lại xuất hiện trong đầu Yến Độ.
“Tiểu yêu không phải Bí Hí, chỉ là một tảng đá vô tri, gặp được cơ duyên tạo hoá, được điêu khắc thành hình dạng Bí Hí.”
“Ân công, con đường phía trước núi dài sông rộng, nguyện mai rùa của tiểu yêu có thể làm lá chắn, giúp ân công trảm yêu trừ ma.”
“Cũng chúc ân công phúc khang trường thọ…” Giọng lão quy có vài phần cảm khái: “Bảo trọng.”
Giọng của lão quy biến mất, mà mai rùa trong tay Yến Độ cũng biến thành một chiếc nhẫn, đeo vào ngón trỏ tay trái của hắn. Theo tâm niệm của Yến Độ, một bức tường chắn hình mai rùa liền xuất hiện trước mặt hắn.
Vân Bất Ngạ hít một hơi khí lạnh, điên cuồng nuốt nước bọt thèm thuồng, tròng mắt sắp đỏ lên.
“Chuyện tốt thế này sao không đến lượt ta chứ! Yến ca, huynh rốt cuộc có vận may gì vậy, thuận tay cứu một con thần thú, thần thú vừa báo ân vừa dâng bảo vật!”
Tam Thất lộ vẻ mặt tò mò, nàng xoa cằm, nghiêm túc nói: “Sau này ngài cứ làm nhiều việc tốt giúp người, mỗi ngày cứu một con thần thú, sau này chúng ta sẽ có ngàn quân vạn mã đến trợ trận!”
Yến Độ dở khóc dở cười, quay lưng với Vân Bất Ngạ, lén véo mũi nàng một cái: “Toàn nghĩ chuyện tốt.”
Tam Thất lườm hắn.
Sau đó Tam Thất và Vân Bất Ngạ thử độ cứng của tấm giáp mai rùa này, Tam Thất dùng cả dao chặt xương để chém cũng không phá được mai rùa.
Khả năng phòng ngự cực mạnh!
Yến Độ có lòng muốn đưa hết đồ tốt cho Tam Thất nhưng khổ nỗi chiếc nhẫn này hắn không thể tháo ra được.
“Con rùa lớn này đến tìm hắn báo ân, ta không cần món quà báo ân của người ta đâu.” Tam Thất hừ hừ nói: “Ngài đừng có tự tiện gán nhân quả cho ta đấy.”
Lúc này Yến Độ mới thôi, chỉ là màn “báo ân” tự tìm đến cửa này luôn khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tam Thất lại không thấy vậy.
“Đừng nói đến giờ ngài vẫn nghĩ mình là người bình thường nhé.” Tam Thất ghé tai hắn thì thầm: “Máu của người thường không thể chữa lành vết thương của ta được, người thường cũng không thể mời được nhiều anh linh như vậy.”
Nhắc đến anh linh Yến Độ lại nhớ đến ngàn quân vạn mã xuất hiện đêm đó.
Giữa những bộ ngân giáp, có một vị mặc kim giáp, con chiến mã bờm đen chân trắng mà vị kim giáp đó cưỡi Yến Độ nhận ra.
Đó là… chiến mã của phụ thân hắn.
Phụ thân của hắn, tổ tiên của hắn chưa bao giờ rời đi. Hộ Quốc Yến thị đến đời hắn, chỉ còn lại hắn là nam đinh duy nhất. Thuở nhỏ hắn cũng từng cảm thấy vô cùng cô độc, cảm thấy trời đất này chỉ có một mình mình.
Thế nhưng hoá ra hắn chưa bao giờ đơn độc.
Tam Thất bỗng “Ồ” một tiếng, một tay ôm lấy mặt Yến Độ, dí sát lại nhìn trái nhìn phải.
Nàng đột nhiên đến gần, Yến Độ ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của nàng, bất giác mở to mắt, cơ thể không dám động đậy.
“Sao thế?”
Mắt Tam Thất ngày càng sáng, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, hai tay vỗ vào mặt hắn một cái “bốp” như đang vỗ tay.
Yến Độ: “…”
Trong nháy mắt tỉnh táo sảng khoái, tâm thanh tịnh không còn ha.m muốn.
Tam Thất “hê” một tiếng: “Theo ta quan sát, ngài lại có thể sống thêm ba tháng nữa rồi, con rùa lớn này không chỉ báo ân mà còn thêm thọ cho ngài nữa!”
Yến Độ ngẩn người, nghiêng đầu nhìn tượng rùa đá khổng lồ, nội tâm ngũ vị tạp trần.
Chỉ là mặc cho hắn có gọi thế nào trong lòng, lão quy cũng không đáp lại nữa.
Trong lòng Yến Độ đầy nghi hoặc, rất nhanh, một ánh mắt khiến người ta sởn cả gai ốc làm hắn và Tam Thất đều khó chịu nhíu mày. Theo cảm giác quay đầu lại, liền bắt gặp đôi mắt sáng rực và nụ cười bỉ ổi của Vân Bất Ngạ.
Vân Bất Ngạ xoa cằm: “Lúc nãy ta đã muốn hỏi rồi… Yến ca, miệng huynh va vào đâu thế? Ta nhớ trước đó môi huynh đâu có bị thương…”
“Còn nữa, huynh với đại ca… hai người…” Vân Bất Ngạ cười gian: “Có gì đó không đúng lắm nha.”
Tam Thất lập tức buông tay, ánh mắt trong veo, vẻ mặt chính khí: “Giữa những người bằng hữu trong sạch thanh bạch, có thể có gì không đúng chứ? Ngươi nghĩ bậy rồi.”
Tam Thất nói xong liền bỏ đi.
Yến Độ đi ngang qua Vân Bất Ngạ, cũng để lại một câu: “Tâm bẩn hết mức.”
Vân Bất Ngạ: ??? Tâm ta bẩn thỉu? Nếu ánh mắt có thể khiến người ta mang thai, chỉ với khoảnh khắc hai người nhìn nhau vừa rồi, ít nhất cũng phải có một cặp long phụng!
…
Có lão quy hoá thân thành bia trấn thành, ổn định địa thế, gánh vác thành trì, mối nguy của Giang Nam phủ đã được giải quyết triệt để.
Hơn nữa rùa vốn trường thọ, dân chúng Giang Nam phủ bị quỷ vật hại, dương khí và tuổi thọ của bản thân đều bị hao tổn, nay có lão quy đồng hành, sau này dân chúng dùng hương khói thờ cúng, rùa lấy tuổi thọ che chở dân chúng, hai bên đều có lợi.
Tam Thất và Yến Độ cũng lên đường trở về kinh thành, Tề thượng thư cũng đi cùng. Võ Thượng thư vẫn phải ở lại Giang Nam phủ, đợi tình hình ở đây ổn định hoàn toàn rồi mới về kinh.
Lúc đến thì vội vã, lúc về thì không cần phải gấp gáp như vậy.
Trên thuyền, Tam Thất ngâm mình trong thùng tắm, một tay gặm đùi gà, một tay cầm trang còn sót lại của sổ sinh tử, đọc đi đọc lại từng chữ từng câu.
Nàng gặm xong đùi gà, giơ tay ném đi, khúc xương gà vẽ một đường cong tuyệt đẹp, bay qua tấm bình phong, Tiểu Vương bật nhảy một cái, đớp lấy khúc xương, nhai rau ráu.
“Thứ này chính là trang còn sót lại của sổ sinh tử? Ghép nó lại là có thể cứu được Yến Độ?” Tam Thất lộ vẻ nghi ngờ: “Ghép thế nào?”
Tiểu Vương bị xương gà mắc họng, nó trợn trắng mắt nói: “Tam Tam với thực lực của người đương nhiên sẽ ghép được, tự ngẫm đi.”
Tam Thất nghe mà bật cười.
Nàng có thực lực gì chứ? Thực lực khiến người sắp chết sống lại, hay làm người sống sắp chết đi?
Nàng nhìn chằm chằm vào trang giấy rất lâu, sắp nhìn thành mắt lác rồi mà vẫn không có cách nào. Tâm niệm vừa động, trang giấy liền hoá thành một luồng sáng bay về phía sau lưng nàng.
Tam Thất bất giác sờ lưng mình, trước đó Huyết Trì Nương Nương chính là từ lưng nàng chui ra. Tam Thất cũng đã tự mình soi gương nhưng không thấy có gì khác biệt.
Cũng đã hỏi Tiểu Vương nhưng con chó ngốc đó lại ra vẻ “thiên cơ bất khả lộ, lộ ra sẽ bị sét đánh”.
Thôi vậy, may mắn là Yến Độ bây giờ lại có thể sống thêm ba tháng, tính ra là nửa năm, thế nào nàng cũng tìm được cách nối mệnh cho hắn.
Nhưng còn một chuyện khác.
“Tiểu Mập bên kia có tin tức gì chưa?”
Nhắc đến chuyện này Tiểu Vương cũng thở dài, tung tích của Đại vương đến giờ vẫn là một bí ẩn. Tên đó đã trốn thoát khỏi địa ngục thành, không biết bây giờ đã chạy đi đâu.
Tiểu Mập có thể ngửi được mùi máu của Đại vương, Tam Thất và những người khác thong thả trở về kinh thành, còn Tiểu Mập thì đi ngược lại, men theo đường thuỷ xuôi về phía nam tìm kiếm nhưng không có manh mối nào.
Tây Vực.
Cát vàng mịt mù.
Tiếng chuông lạc đà khẽ vang, một đoàn người cưỡi lạc đà, xe ngựa phía sau xa hoa lộng lẫy, bốn góc xe đều treo chuông gió bằng vàng ròng chạm rỗng, khi di chuyển, tiếng leng keng vang lên.
Đoàn lạc đà đột nhiên dừng lại.
Cát vàng bị gió cuốn lên, nhảy múa mịt trời. Tại ốc đảo duy nhất có nguồn nước, một thiếu niên xinh đẹp tóc bạc mắt xanh bị mắc cạn bên bờ.
Thiếu niên bị người ta lôi đến bên cạnh xe ngựa, từ tấm màn lụa mỏng thêu chỉ vàng, một bàn tay đưa ra, ngạo mạn bóp lấy cằm thiếu niên. Bàn tay mềm mại của nữ tử thon dài như ngó sen, năm ngón tay thanh tú, móng tay sơn đỏ thắm.
Giọng nàng mang theo vài phần trêu chọc và ngạo mạn: “Một con yêu quỷ thật xinh đẹp.”
“Hôm nay vận khí không tệ, lại có món đồ chơi xinh xắn tự dâng đến cửa.”
Yêu quỷ thiếu niên khó khăn mở mắt, tầm nhìn của hắn mơ hồ nhưng hắn ngửi thấy một luồng khí tức quen thuộc.
Là khí tức mà hắn ghét, nhưng trong luồng khí tức này còn có khí tức của chủ nhân mà hắn ngày đêm mong nhớ…
“Chủ… chủ nhân…?”