Đại vương mất tích, chuyện này khiến Tam Thất canh cánh trong lòng.
Tiểu Vương bảo nàng suy nghĩ, Tam Thất quả thực cũng đang suy nghĩ.
Tiếng khóc “đau quá” mà nàng nghe thấy trong mơ trước đây chắc hẳn là của Đại vương, nhưng những ngày này nàng không còn mơ thấy, cũng không nghe thấy tiếng khóc của Đại vương nữa.
Giấc mơ là cầu nối, mỗi lần ở trong mơ nàng đều như đang phiêu du bên ngoài cõi âm dương, bên bờ sinh tử.
Tam Thất đang thất thần trong thùng tắm, bỗng có một ý nghĩ táo bạo.
Nàng giơ tay hạ một đạo cấm chế lên mình, phong bế quỷ lực, hít một hơi thật sâu rồi chìm xuống nước.
Mọi âm thanh đều bị cách ly bên ngoài mặt nước, sau khi quỷ lực bị phong bế, nàng cũng trở thành một người thường, lồng ngực ngày càng ngột ngạt, cảm giác hít thở không thông bắt đầu tăng lên.
Đau đớn ập đến, ham mu.ốn được hít thở ngày càng mãnh liệt.
Thời gian trôi qua, cảm giác ngạt thở gần như muốn cắt đứt lý trí, cơ thể theo bản năng tìm kiếm hơi thở, nhưng Tam Thất lại ép mình không trồi lên mặt nước. Nước sộc vào cổ họng, nàng vô cùng đau đớn, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
Dần dần, ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ.
…
…
Và những cảm giác khác lại trở nên rõ ràng hơn, trong đầu hiện lên những hình ảnh mơ hồ, như thể nhìn qua một màn nước.
Nàng nghe thấy có người đang nói chuyện nhưng âm thanh hỗn loạn, và có vài luồng khí tức quen thuộc.
Là ai…
Là ai?
…
Tây Vực, thành Cát Vàng.
Trong một phủ đệ xa hoa tột độ, một thiếu nữ mặc bộ y phục thêu chỉ vàng, lười biếng nằm trên giường mềm, bên cạnh nàng còn có một đám người đang quỳ.
“Hồn đăng của Đậu Thiện đã tắt, xem ra Giang Nam phủ đã xảy ra biến cố.” Thiếu nữ hừ lạnh, “Đi điều tra kỹ cho bản tọa, rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay!”
Nam nhân dẫn đầu mặc quan bào màu chàm, vội vàng đáp lời rồi lại nịnh nọt nhận lấy chiếc khay từ tay người bên cạnh dâng lên.
Trên chiếc khay đó là một chiếc móng mèo đẫm máu.
“Chủ tử, con yêu quỷ đó quả nhiên không tầm thường, máu thịt trên người nó đều chứa đựng quỷ lực, điều thần kỳ nhất là, thịt của nó sau khi bị cắt đi rất nhanh sẽ mọc lại.”
“Thuộc hạ chặt tay nó, tay nó liền biến thành móng mèo, chỗ bị đứt lại mọc ra thịt mới.”
Thiếu nữ nhướng mày, có chút hứng thú, cong môi nói: “Đem con tiểu súc sinh đó lên đây.”
Rất nhanh, yêu quỷ thiếu niên bị đưa lên, toàn thân đầy thương tích, hơi thở thoi thóp, đôi mắt xanh lục trông mụ mị, miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ “chủ nhân”.
Hắn bất giác nhìn về phía thiếu nữ, cánh mũi phập phồng như thể đang cố gắng ngửi mùi của nàng.
“Mùi của… chủ nhân…”
“Nhưng không phải… không phải chủ nhân…”
“Tại sao lại có mùi của chủ nhân… ngươi… ngươi là thứ gì…”
Thiếu nữ nghe thấy lời của yêu quỷ thiếu niên thì mắt hơi nheo lại, nam nhân mặc quan bào kia lại cười lạnh quát: “Tiểu súc sinh dám bất kính với Hoàng thượng, chặt nốt tay kia của nó đi!”
“Đưa dao cho bản tọa.” Thiếu nữ đột nhiên đứng dậy, cười một cách tà ác: “Bản tọa tự mình ra tay.”
Dao được dâng lên trước mặt thiếu nữ, nàng cầm lấy chuôi dao bước nhanh về phía yêu quỷ thiếu niên, ngạo mạn dùng mũi dao nâng cằm hắn lên, ác ý trong mắt không hề che giấu: “Bản tọa chính là bản tọa, không phải kẻ khác…”
“Một con súc sinh quèn cũng dám xem bản tọa là kẻ thay thế?”
“Tay trái đã bị chặt, vậy thì chặt tay phải đi, để bản tọa xem, hai tay của ngươi mọc lại cần bao lâu.”
Mũi dao vừa xoay, sắp sửa hạ xuống.
Bốp—
Một tiếng giòn tan đột ngột vang lên, lọt vào tai tất cả mọi người.
Đầu của thiếu nữ đột ngột lệch sang phải, như thể bị ai đó tát một cái từ không trung, cổ thậm chí còn phát ra tiếng “rắc rắc”.
Đồng tử nàng co rút dữ dội, bị cái tát quỷ dị này đánh cho ngây người, ngay sau đó là sự kinh ngạc và tức giận bao trùm lấy sát ý.
Những người khác cũng đều kinh hãi tột độ.
Là ai đang ra tay trong bóng tối, lại có thể tát Hoàng thượng một cái?
“Là ai?! Ai!!”
Thiếu nữ trợn mắt muốn nứt ra, nàng đang định nổi điên tại chỗ.
Một luồng hắc khí đột nhiên cuộn lên từ phía sau lưng nàng, cơ thể nàng cứng đờ, trên mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại không thèm để ý đến cái tát nữa, lập tức quát lui những người khác: “Tất cả cút ra ngoài!”
Mọi người vội vàng cút ra ngoài, chỉ có yêu quỷ thiếu niên vẫn cứng đờ nằm tại chỗ.
Bóng tối bao trùm cả căn phòng.
Trong bóng tối, một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng duỗi ra, đó là tay của một nam nhân, da dẻ trắng bệch, trên mu bàn tay có những phù văn bí ẩn chạy dọc lên cánh tay rồi biến mất vào bóng tối.
Thiếu nữ vừa định mở miệng đã bị bàn tay đó mạnh mẽ bóp lấy gò má.
Một khuôn mặt yêu dị tà mỹ lộ ra từ bóng tối, hắn nhìn chằm chằm vào bên má sưng tấy của thiếu nữ, đôi mắt tím lại tràn đầy kinh hỷ.
“Ca ca, huynh tỉnh…”
“Câm miệng.” Giọng nam nhân không chứa một tia tình cảm nào, thiếu nữ run lên một cái, không dám hó hé thêm lời nào.
Giọng nói và hành động của nam nhân lạnh lùng như vậy nhưng ánh mắt hắn lại si mê và cuồng nhiệt, hắn rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào mặt nàng nhưng thiếu nữ biết, hắn hoàn toàn không phải đang nhìn mình!
“Ta cảm nhận được rồi… là khí tức của nàng ấy.” Người nam nhân cong môi: “Quả nhiên nàng ấy vẫn còn ở trên thế gian này.”
Trong mắt nam nhân loé lên tia sáng u uất, cố gắng nắm lấy luồng khí tức này, truy tìm theo nó.
Nhưng sức mạnh của hắn rất nhanh đã bị sức mạnh nhân quả cắt đứt, sát khí loé lên trong mắt hắn, lại là cái kết giới nhân quả đáng chết do cây nhân quả để lại khiến hắn không thể tìm được Tiểu Hồi!
Nhưng không sao, cuối cùng nàng cũng đã lộ diện.
Nam nhân khẽ cong đôi môi mỏng, hắn v.uốt ve bên má sưng đỏ của thiếu nữ, ngón tay nhẹ nhàng điểm trên mặt nàng, giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến thiếu nữ không rét mà run:
“Ngoan, nói cho ca ca biết, trong thời gian ta ngủ ngươi đã làm những chuyện tốt gì?”
“Tại sao đám ô hợp vừa rồi lại gọi ngươi là Hoàng thượng?”