Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 182.




“Thiên Đạo thạch vỡ nát, các vị thần vẫn lạc, địa phủ cũng bị ảnh hưởng, sụp đổ tan rã.”

“Nào là Ngũ Phương Quỷ Đế, Thập Điện Diêm La đều không thoát khỏi kiếp nạn, huống chi là các quỷ vương, quỷ tướng, âm sai khác… Là Tam Tam đã phá vỡ quyền năng và bản nguyên của mình bảo vệ chúng ta, cho chúng ta một nơi ở tạm thời trên đường âm dương, tạo ra thôn Hoàng Tuyền.”

“Những vết nứt trên hồn phách của nàng chính là từ lúc đó mà có. Sau đó ngọn lửa bản nguyên của nàng rơi vào nhân gian, đầu thai vào bụng Ngu Liễu thị, lúc đó mọi người trong thôn đều vui mừng khôn xiết, từng người một cố gắng hết sức báo mộng cho Ngu Liễu thị, hy vọng bà ta có thể đối xử tốt với Tam Tam.”

“Chỉ là mọi người ở thôn Hoàng Tuyền nói là già yếu bệnh tật cũng không quá, vốn dĩ là dựa vào Tam Tam mới sống lay lắt được, cũng không có nhiều sức mạnh để can thiệp vào nhân gian, chỉ có thể cố hết sức mình, hy vọng Tam Tam có thể sống một cuộc sống tốt đẹp ở nhân gian, chỉ tiếc là…”

Trong mắt Tiểu Vương sát khí cuộn trào: “Ngu Liễu thị đó và nhà họ Ngu đều là một lũ ngu ngốc!”

Yến Độ biết chuyện này, Ngu Liễu thị đã đem lòng biết ơn của chúng quỷ thôn Hoàng Tuyền gán cho Ngu Đường, coi Ngu Đường là phúc tinh, ngược lại coi Tam Thất sinh ra đã có dị tượng là tai họa. Cho nên khi Tam Thất hai tuổi, Ngu Liễu thị đã cố ý vứt Tam Thất cho bọn buôn người.

Chuyện sau đó Yến Độ cũng đã rõ, Tam Thất trở về thôn Hoàng Tuyền, gặp hắn trên đường âm dương, rồi sau đó thôn Hoàng Tuyền xảy ra biến cố, trước khi kẻ phản bội tấn công thôn Hoàng Tuyền, ‘mọi người’ trong thôn lại tìm cách đưa Tam Thất về nhà họ Ngu.

“Cho nên, Tam Thất trở về nhà họ Ngu thực ra là để lánh nạn.”

Tiểu Vương gật đầu, thở dài nói: “Chuyện này là do Bạch Vô Thường đi làm, cũng chính là Ngô Thường của Khâm Thiên Giám. Tam Tam có khả năng nhìn thấu lòng người, sau khi trở về nhân gian, năng lực của nàng bị phong ấn một phần, vốn là để ngăn đám phản đồ đó truy lùng được nàng.”


“Kết quả lại càng khiến đám người nhà họ Ngu được nước lấn tới, cho chúng cơ hội bóc lột và chèn ép Tam Tam!”

Tiểu Vương nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy hắc khí, “Nhưng mà, có lẽ cũng là nhân quả. Ân sinh dưỡng mà Tam Tam nợ họ đã trả hết, bây giờ nàng và người nhà họ Ngu không còn nhân quả, chỉ có thù oán, cũng nhẹ nhõm rồi.”

Nhắc đến người nhà họ Ngu, Yến Độ lại nghĩ đến mấy “con cá” lọt lưới còn lại.

Ba phụ tử Ngu Kính bây giờ vẫn còn sống, không phải Tam Thất quên xử lý họ mà là sau chuyện ở huyện Tiết, chuyện ma quỷ xảy ra liên miên, gần như không có lúc nào để thở.

Lần này về kinh cũng nên giải quyết ba tên cặn bã này.

“Đám phản đồ đó lại có lai lịch gì? Là quỷ thần của địa phủ trước kia?”

Tiểu Vương gật đầu, sắc mặt u uất: “Trước đây ta đã nói, Tam Tam dùng sức mạnh của mình cứu được không ít lão quỷ, đám lão quỷ sống sót này được chia thành ba phe, một phe chính là mọi người ở thôn Hoàng Tuyền, chúng ta trung thành với Tam Tam, cũng tin rằng quỷ giới này vẫn còn có thể cứu vãn, trước khi tận thế đến, mọi người đều không muốn từ bỏ.”

“Một phe khác do Nam Phương Quỷ Đế Lân Diễm đứng đầu, chúng theo đuổi đạo diệt thế, cho rằng thế giới này sắp diệt vong, là ý trời, thuận theo ý trời, có lẽ có thể mở ra một thế giới mới. Kẻ tấn công thôn Hoàng Tuyền năm đó chính là đám này.”

Tiểu Vương nghiến răng đầy lòng căm hận, nó hừ lạnh nói: “Nhưng năm đó hắn và chúng ta cũng là lưỡng bại câu thương, cả hai bên đều thiệt hại nặng nề. Chỉ là Lân Diễm chưa chết, gã đó thèm khát sức mạnh của Tam Tam. Nếu hắn biết tình trạng hiện giờ của nàng, nhất định sẽ thừa cơ mà ra tay.”

Yến Độ nhíu chặt mày như có điều suy nghĩ, “Còn một phe nữa thì sao?”

“Phe đó…” Vẻ mặt Tiểu Vương hơi kỳ quái: “Tây Phương Quỷ Đế Phục Thành, gã đó thì…”

Nó liếc Yến Độ một cái, “Gã đó không nhắc cũng được, ngươi cứ coi như hắn trung lập đi.”

Yến Độ lại nhận ra có điều bất thường, Tiểu Vương rõ ràng không phải là con chó biết giả vờ hay nói dối, cái gì cũng viết hết lên mặt chó.


“Cỏ đầu tường trông có vẻ vô hại nhưng nhiều lúc lại khó đối phó hơn kẻ thù công khai.” Yến Độ nhìn nó chằm chằm: “Nhiều chuyện đã nói rồi, còn giấu giếm chút này làm gì?”

“Vậy… vậy ta nói nhé, là tự ngươi hỏi đó.”

Tiểu Vương hắng giọng: “Phục Thành tên quỷ này tính tình quái đản, hỷ nộ bất định, cực kỳ đáng ghét, nhưng thực lực của hắn rất mạnh, năm xưa… năm xưa Tam Tam và hắn, ừm… thiếu chút nữa là thành thân rồi.”

Rắc.

Yến Độ đang rót trà, bất cẩn bóp nát chén trà.

Hắn vẻ mặt bình tĩnh “Ồ” một tiếng.

Tiểu Vương rụt cổ lại: “Là ngươi cứ bắt ta nói.”

“Thiếu chút nữa thành thân, tức là chưa thành thân.” Yến Độ thản nhiên: “Ai mà chẳng có chút quá khứ, chắc chắn là Tam Thất không ưa hắn, đá hắn rồi, đã là chuyện quá khứ thì có gì đáng để tâm.”

Tiểu Vương: Ngươi nói cả một tràng dài như vậy, nghe cũng không giống bộ dạng không để tâm.

“Vậy ngươi nói sai rồi, là Phục Thành từ hôn.”

Yến Độ đặt ấm trà xuống, ấm trà vỡ tan, trong mắt Yến Độ sát khí lộ rõ: “Vô sỉ hết sức!”

“Đúng! Chính là vô sỉ hết sức!” Tiểu Vương gật đầu: “Ngươi đoán xem lý do gã đó từ hôn là gì? Là vì Phủ quân phải độc thân! Vị trí Phủ quân của địa phủ đã bỏ trống từ lâu, hắn là vì cái vị trí cao đó mới chọn từ hôn với Tam Tam!”

“Thứ khốn nạn đó, Tam Tam năm xưa không nên cứu hắn!”

Yến Độ mím môi không nói, không rõ trong lòng là tư vị gì.

Ghen tị?

Chắc chắn là có.


Không phải ghen vì có người khác thích Tam Thất, Tam Thất tốt như vậy, đáng được người khác yêu thích.

Hắn ghen vì có người đã quen biết Tam Thất trước hắn, thậm chí còn có một đoạn quá khứ với Tam Thất, đoạn quá khứ đó không có chút liên quan nào đến hắn!

Người đó quen Tam Thất lâu hơn hắn, hắn ghen vì người đó có nhiều thời gian bên cạnh Tam Thất hơn mình, ghen vì khoảng thời gian họ đã ở bên nhau.

Hắn càng ghen hơn, vì người đó suýt nữa đã thành thân với Tam Thất!

Bỏ qua ghen tị, nhiều hơn lại là phẫn nộ!

Phục Thành đó rốt cuộc là thứ gì mà dám từ bỏ Tam Thất?

Nhưng ngoài ghen tị và phẫn nộ ra, Yến Độ còn cảm thấy có chút may mắn, nếu không có đối phương ngu ngốc, làm sao hắn có cơ hội?

Tiểu Vương quan sát vẻ mặt của Yến Độ, thấy sắc mặt hắn lúc nắng lúc mưa, sát khí trên người cũng trồi sụt bất định, đến cuối cùng nó lại thấy Yến Độ cười.

Tiểu Vương không hiểu: “Sao ngươi cười được vậy? Lẽ ra ngươi phải tức chết đi được, hận không thể g**t ch*t Phục Thành ngay lập tức mới đúng chứ?”

“Đúng là muốn giết, nhưng cũng muốn cảm ơn hắn.”

“Cảm ơn gì?”

“Cái ơn không thành thân.”

Tiểu Vương im lặng, Tiểu Vương không nói nên lời: “…Ngươi mừng sớm quá rồi, ta có nói Phục Thành từ hôn xong là hắn từ bỏ đâu, gã đó vẫn luôn quấn lấy Tam Tam đấy.”

“Hắn không có cơ hội đó đâu.” Yến Độ giọng điệu chắc nịch, “Tam Thất cũng sẽ không cho hắn cơ hội đó.”

“Điều này là chắc chắn, nhưng sao ngươi lại chắc chắn mình nhất định có thể là kẻ đến sau vượt lên trước?” Tiểu Vương trêu chọc.

Yến Độ đối diện với ánh mắt giễu cợt của nó, hoàn toàn không đỏ mặt, thẳng thắn nói: “Bởi vì kẻ đến sau vừa biết tranh, vừa biết giành.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận