Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 183.




Tiểu Vương im lặng, Tiểu Vương không nói nên lời.

Yến Độ tiểu nhi, kẻ đến sau này, đúng là vừa biết tranh vừa biết giành mà.

“Ngươi nói Phục Thành này trung lập, vậy năm đó thôn Hoàng Tuyền bị bao vây, hắn cũng khoanh tay đứng nhìn à?”

Tiểu Vương chép miệng: “Quỷ mới biết hắn chết ở đâu, sau khi Tam Tam cứu chúng ta ra khỏi địa phủ, hắn đã mang theo hai quỷ vương dưới trướng biến mất, từ đó không hề lộ diện.”

“Ngươi nghi ngờ hắn và Lân Diễm cấu kết với nhau? Điều đó là không thể, hắn và Lân Diễm là quan hệ không đội trời chung, cả hai đều hận không thể g**t ch*t đối phương.”

“Hơn nữa, ngươi cũng đừng lo hắn có thể tiếp tục quấn lấy Tam Tam.” Tiểu Vương hừ hừ nói: “Gã đó sợ là đến giờ vẫn không biết Tam Tam đầu thai làm người đâu, cây nhân quả cực kỳ ghét hắn, sẽ che chắn mọi cảm nhận của hắn về Tam Tam.”

Yến Độ lại không lạc quan như Tiểu Vương: “Trên đời không có gì là chắc chắn cả.”

“Ngươi nghĩ Luân Hồi giáo đó và kẻ giả mạo Luân Hồi Ngục chủ sẽ là thủ đoạn của vị Quỷ Đế nào trong hai người đó?”

“Chắc chắn là Lân Diễm rồi!” Tiểu Vương quả quyết: “Ngoài hắn ra, còn ai làm cái trò bôi nhọ danh tiếng của Tam Tam ghê tởm như vậy!”

“Vậy sao…”

Suy nghĩ của Yến Độ lại khác với Tiểu Vương.


Có lẽ là do bản năng không ưa tình địch, hoặc là do chán ghét loại cỏ đầu tường.

Yến Độ cảm thấy tên Phục Thành Quỷ đế đó còn đáng nghi hơn cả Lân Diễm Quỷ đế.

Chó hay cắn thường không sủa.

“Bây giờ bản vương đã lật hết bài với ngươi rồi, vấn đề lại quay về ngươi, ngươi không dám thẳng thắn với Tam Tam là lo chuyện cũ của thôn Hoàng Tuyền tái diễn, nhưng không thể cứ mãi như vậy được!”

Tiểu Vương gãi gãi đầu: “Ta thấy vấn đề mấu chốt vẫn là thân phận của ngươi, rốt cuộc ngươi là cái gì mà lại phạm vào điều cấm kỵ như vậy?”

Yến Độ cũng không muốn hành hạ bộ não chó nữa.

“Đáp án không phải đều khắc trên nắp quan tài đó rồi sao.” Yến Độ thản nhiên nói.

“Hả?” Tiểu Vương không hiểu, trên bức đồ “Thiên Địa Nhân Diệt Thế” đó có đáp án ư?

Đáp án gì chứ?

Yến Độ nói mình buồn ngủ, muốn đi ngủ, rồi trực tiếp đá Tiểu Vương ra khỏi phòng.

Tiểu Vương ngơ ngác ngồi trước cửa, một lúc lâu sau mới nổi giận, Yến đại đáng ghét nhà ngươi! Ngươi qua cầu rút ván à!

Nghi vấn của ngươi thì hết rồi, còn lão tử thì đầy đầu dấu hỏi có biết không!

Tiểu Vương vừa chửi vừa đi tìm Tam Thất, kết quả Tam Thất cũng vừa xem xong nắp quan tài, chuẩn bị về phòng nằm lên giường rồi.

“Tam Tam, Yến Độ tiểu nhi hắn bắt nạt chó quá đáng!”

“Hửm? Hắn dùng xong rồi vứt ngươi đi à?”

“Sao người biết!”

Khóe môi Tam Thất cong lên, nói không thật lòng: “Hắn xấu thật đấy, ta giúp ngươi mắng hắn.”

“Không phải, người không tò mò ta và hắn đã nói bí mật nhỏ gì sao?”


Tam Thất cúi đầu nhìn con chó một lúc, “Vậy ngươi đã nói rõ với hắn chưa?”

Tiểu Vương do dự rồi gật đầu.

“Vậy là được rồi.”

Tiểu Vương không hiểu sao lại được rồi?

Tam Thất ngồi xuống, xoa xoa đầu chó của nó: “Ta và Yến Độ không thể giao tiếp bình thường, nhưng ta và ngươi có thể, ngươi và Yến Độ lại có thể.”

“Bây giờ ngươi là người biết hết mọi chuyện ở giữa chúng ta, quân sư đầu chó chính là ngươi.”

Tam Thất cảm khái, lại vỗ vỗ Tiểu Vương: “Ngươi rất quan trọng, ngươi phải chỉ đường cho chúng ta đó.”

Tiểu Vương chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, mũi nó hình như sắp phồng lên rồi, “Ta… ta lại quan trọng đến thế!”

Tam Thất cười gật đầu.

Tiểu Vương: “Hahahahaha!!!!!”

“Ta quan trọng! Ta vô cùng quan trọng! Ha ha ha ha ha ha!!”

Tam Thất nhìn con chó ngốc vui đến mức đuổi theo đuôi mình quay vòng tại chỗ, nàng không nỡ phá vỡ niềm vui ngớ ngẩn của nó, tốt bụng quyết định về phòng nằm trước.

“Đúng rồi, Tam Tam, người có nhìn ra Yến bảo bối rốt cuộc là cái gì không!”

Tam Thất: “Trên nắp quan tài không phải đã vẽ hết rồi sao.”

Tiểu Vương: “???”

Tiểu Vương quan trọng không tin, nó xông đến bên cạnh nắp quan tài, mắt chó muốn trợn lòi ra cũng không nhìn ra đáp án.

“Chắc chắn là tư thế xem tranh của ta không đúng, bản vương không tin, sao ta lại không nhìn ra đáp án được chứ…”

Tam Thất về phòng nằm xuống liền mơ.


Mà cảm giác trong mơ lần này hoàn toàn khác với trước đây.

Trong mơ nàng gặp được ‘Tiểu Cửu’.

Sương mù vẫn bao phủ khuôn mặt hắn, nhưng nàng lại nhìn rõ đôi mắt của hắn sau lớp sương.

Màu mắt nhạt tựa như chén lưu ly trong suốt.

Tam Thất nhớ đôi mắt này, đây là… đôi mắt của Yến Độ.

Nàng và hắn ngồi trong miếu Nương Nương bàn luận về đùi gà lớn, cùng hắn đi qua đồi chó hoang, cùng hắn đi qua ao nước nhỏ.

Họ đi qua từng phế tích, cho đến khi ở một phế tích, phát hiện một thanh kiếm đá.

Hai người họ cùng nhau rút thanh kiếm đó ra.

“Thanh kiếm này trông lợi hại quá, tảng đá nó c.ắm vào lại biến thành vỏ kiếm rồi này, trên đó còn có hoa văn nữa, hoa văn này trông giống một bức họa ghê…”

“Tiểu Cửu ca ca, huynh đặt tên cho nó đi.” Tam Thất nghe thấy tiếng lẩm bẩm của mình.

Nàng cũng nghe thấy câu trả lời của hắn.

“Gọi nó là Thái Việt được không?”

Tam Thất tỉnh lại.

Mà lần này tỉnh lại, mọi thứ trong mơ không còn tan biến nữa.

Nàng nhớ đôi mắt trong suốt như chén lưu ly, cũng nhớ món binh khí họ cùng tìm được, nhớ cái tên ‘Thái Việt’.

Và ngay khoảnh khắc nàng mở mắt, đôi mắt như chén lưu ly trong mơ lại ở ngay trước mắt.

Trong một khoảnh khắc, Tam Thất không phân biệt được mơ và thực.


Nàng vô thức đưa tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt đó.

“Tiểu Cửu ca ca.” Nàng lẩm bẩm.

Yến Độ ngồi bên giường nàng, như thuận theo tiếng gọi của nàng, cúi xuống, áp mặt vào lòng bàn tay nàng.

Hắn không thể gọi tiếng ‘Tiểu Thập’ đó.

Nhưng hắn biết, nàng đã nhận ra hắn.

Hắn cười cong cả mày mắt.

Tam Thất cảm nhận được cảm giác chân thực, chớp chớp mắt, tỉnh táo lại, “Yến Độ…”

“Là ta.”

“Sao huynh lại…” Tam Thất vô thức nhìn xung quanh, là phòng của nàng, ánh sáng đã rực rỡ, chắc đã là ban ngày rồi, chỉ là… sao Yến Độ lại ở trong phòng nàng?

Thấy nàng lộ vẻ bối rối.

Yến Độ nhẹ giọng nói: “Ta nhớ nàng, muốn gặp nàng, nên đã lén vào đây.”

Tam Thất ngẩn người một lúc, chớp mắt nhìn hắn: “Thật không giữ lễ nghĩa, đây không giống chuyện Yến Thiếu tướng quân sẽ làm đâu nha.”

“Hôm nay ta muốn làm một kẻ ngông cuồng.” Yến Độ nắm chặt tay nàng, “Tam Thất, hôm nay ta không muốn làm bằng hữu với nàng.”

“Vậy huynh muốn làm gì?” Tam Thất cười tươi nhìn hắn.

“Muốn hôn nàng.”

Hắn nói vậy, và cũng làm vậy.

Hắn cúi xuống ôm lấy mặt nàng, hôn lên môi nàng.

Yến Độ thích Tam Thất.


Tiểu Cửu thích Tiểu Thập.

Những bí mật đó không thể nói ra thì đã sao.

Lời nói không thể trở thành rào cản, hắn và nàng dù không thể nói ra cũng sẽ nhận ra nhau.

Hắn hôn nàng hết lần này đến lần khác.

Lông mi Tam Thất khẽ run, từ sự e thẹn ban đầu đến buông thả, đến thuận theo nội tâm mình, nàng ôm lấy cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn.

Trong lúc th.ở dốc, nàng đột nhiên đẩy hắn ra.

Yến Độ nhìn thấy đôi mắt ướt át của nàng, nghe nàng nói: “Yến Độ, ta ghét huynh.”

Hắn ngẩn người một lát, lại thấy nàng cười cong cả mày mắt, ranh mãnh như hồ ly: “Nhưng mà… Tiểu Thập lại thích Tiểu Cửu đó.”

Lòng hắn bỗng dưng được lấp đầy.

Hắn lại hôn lên môi nàng, nuốt trọn mọi hơi thở của nàng…


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận