Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 185.




Yến Độ mặt không đổi sắc “ừ” một tiếng: “Ăn vụng rồi.”

Tiểu Vương vô cùng kinh ngạc: “Còn là huynh đệ không, lén lút sau lưng ta ăn vụng! Xương gà đâu?”

“Nhai rồi.”


Tiểu Vương: Thứ gì đây, lại còn chó hơn cả mình!

Yến Độ dùng mồi nhử là mười con gà quay, một con heo sữa quay, cuối cùng cũng dụ được Tiểu Vương đi.

Trên thuyền, không khí khác hẳn mấy hôm trước.

Vì sắp vào đến kinh thành rồi. Chuyến đi Giang Nam phủ nguy hiểm trùng trùng, thế giới quan của không ít người đã bị đảo lộn. Nay cuối cùng được quay về, nhiều người có cảm giác như cách mấy đời vậy.

Người có cảm xúc sâu sắc nhất chính là Tề Thượng thư.

Sáng sớm đã đứng ở đầu thuyền, nước mắt ướt đẫm áo.

Khi Yến Độ đến đúng lúc đối diện với lão Tề đang khóc sụt sùi.

Mặt lão Tề cứng đờ, lau mặt một cái, hít mũi một hơi, vẻ mặt không đổi nói: “Gió lớn quá, làm cay mắt bản quan.”

Hôm nay tâm trạng Yến Độ cực tốt, đối đãi với Tề Thượng thư cũng hòa nhã, “Tam Thất đã gửi thư về Thượng thư phủ trước rồi, chắc hẳn phu nhân cũng đang ở nhà mong ngài trở về.”

Lòng Tề Thượng thư nóng lên, suýt nữa lại rơi lệ, ông cũng nhớ ái thê của mình, Hoa Hoa.

Chỉ có điều…

“Cái vẻ mặt hồng hào này của ngươi là gặp chuyện tốt à?” Tề Thượng thư hoài nghi.

Khóe môi Yến Độ cong lên, đang định mở miệng thì cảm nhận được gì đó, hắn quay đầu lại, thấy Tam Thất đi tới, bên cạnh là một nam nhân ốm yếu, dáng vẻ õng ẹo giả tạo đó không phải Thái Việt thì là ai?

Yến Độ chưa kịp có hành động, Tề Thượng thư đã hạ giọng nói: “Lai lịch của người đó các người đã rõ chưa?”

“Lão phu thấy hắn õng ẹo giả tạo, vừa xuất hiện đã quấn lấy Quận chúa, lòng dạ không tốt. Tiểu tử ngươi đề phòng một chút, cẩn thận bị người ta trộm mất nhà đó!”


Tề Thượng thư tự cho là mình nói nhỏ, người khác sẽ không nghe thấy.

Nào biết trên thuyền này có quá nhiều thứ không phải người. Thái Việt cười như không cười nhìn về phía ông, ánh mắt bất ngờ chạm phải Yến Độ, hắn liền đảo mắt một cái, giây tiếp theo liền nhắm mắt nhíu mày, yếu ớt ngã vào người Tam Thất:

“Tiểu Thập, đầu ta choáng quá, vai của nàng có thể cho ta mượn dựa một chút không?”

Tam Thất cũng không né, mặc cho hắn như con tôm mềm nhũn gục đầu lên vai mình, mắt nàng nhìn Yến Độ, nén cười, nhỏ giọng hỏi Thái Việt: “Cố ý chọc tức huynh ấy à? Cần ta phối hợp với ngươi không?”

Thái Việt gian xảo nói: “Được đó, Tiểu Thập tốt nhất, giúp ta chọc tức chết hắn đi.”

Tam Thất mím chặt môi, giơ tay ôm lấy Thái Việt, giọng điệu vừa lo lắng vừa gấp gáp: “Sao lại choáng nữa rồi? Đã bảo ngươi nghỉ ngơi đi mà, thật không nghe lời, lại đây, lại đây, ta đỡ ngươi… Thôi, hay là để ta bế ngươi đi nghỉ nhé!”

Tam Thất ra vẻ muốn bế ngang Thái Việt lên.

Vẻ mặt Thái Việt suýt nữa không giữ được.

Diễn lố rồi!

Chỉ là không đợi Tam Thất động thủ, đã có người nhanh hơn nàng một bước.

Yến Độ trực tiếp bế ngang Thái Việt lên, bước lớn lên đài vọng phong, đặt hắn ngồi lên ghế bành.

Cả con thuyền trong khoảnh khắc này im lặng như tờ, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn cảnh này.

Tề Thượng thư dụi mắt rồi lại dụi mắt.

Những cảnh tượng xảy ra tiếp theo càng khiến mọi người nổi da gà.

Sau khi Yến Độ đặt Thái Việt xuống, cúi đầu nhìn hắn ta, “Đầu choáng à?”

Mu bàn tay hắn sờ trán Thái Việt, gật đầu: “Đúng là hơi sốt.” Nói xong hắn quay đầu phân phó cho đại phu đến rồi nấu thêm chút canh gừng.


Tam Thất cũng đi lên đài vọng phong, ngồi ở bên kia, làm bộ bắt mạch: “Vẫn là hư nhược, chắc lại đói rồi, nấu thêm chút thịt cá bồi bổ đi.”

Yến Độ gật đầu, lại phân phó xuống.

Rất nhanh, Nam Tầm mặt cứng đờ, bưng cháo thịt băm đã hâm nóng đến, Yến Độ nhận lấy, khuấy thìa, thổi thổi, lại còn đích thân đút đến bên miệng Thái Việt.

Thái Việt không động đậy, miệng cắn chặt.

Yến Độ nhìn hắn: “Không đói, hay là không muốn ăn cái này?”

Tam Thất chống cằm: “Chắc chắn là không muốn ăn cái này, hôm qua hắn ăn đùi gà vui lắm, cháo thịt băm làm sao ngon bằng đùi gà được.”

Yến Độ nói một câu “Cũng phải” rồi đặt cháo thịt băm xuống, “Trên thuyền cũng không còn gà sống nhưng có cá tươi, cá nướng có muốn ăn không? Ăn lót dạ trước, đợi đến kinh thành rồi dẫn ngươi đi ăn những món ngon hơn.”

“Vậy ta truyền tin cho Thường ma ma trước, tay nghề làm bánh của bà ấy cũng rất giỏi, ta bảo bà ấy chuẩn bị trước.” Tam Thất cũng hùa theo.

Yến Thiếu tướng quân hòa nhã khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

Tam Thất ân cần chu đáo càng khiến mọi người tê cả da đầu.

Tề Thượng thư kéo Nam Tầm và Khôi Nhất, chỉ vào đài vọng phong: “Quận chúa và Yến Độ nhà các ngươi điên rồi à? Hai người họ có phải bị trúng tà không! Cái tên kia… hạ cổ cho hai người họ rồi sao?”

Khôi Nhất và Nam Tầm cũng đầy nghi vấn có biết không!

Hai người họ đồng loạt nhìn về phía Vân Bất Ngạ và Văn Thư.

Vân Bất Ngạ: “Các ngươi đừng nhìn ta! Hôm qua tiểu tử này từ trong quan tài ra xong chỉ tiếp xúc với lão đại, Yến ca và cẩu gia, ngay cả ta cũng không được phép lại gần, Văn Thư, ngươi thì sao?”

Văn Thư cũng lắc đầu.


Mọi người chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tiểu Vương.

Lại thấy cẩu gia cũng ngơ ngác, rõ ràng hôm qua mọi chuyện đều diễn ra dưới mí mắt nó, sao ngủ một giấc dậy, thế giới lại đảo điên thành cái dạng mà nó không nhận ra nữa?

Tối qua Tam Tam mới nói nó là quân sư đầu chó, có chuyện gì mà quân sư đầu chó này không được biết chứ!

Ba người này lại gạt nó ra ngoài!

Trên đài vọng phong, Thái Việt đối mặt với hai người nhiệt tình, nụ cười giả cũng không duy trì được nữa, hắn nghiêng về phía Tam Thất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải đã nói là phối hợp với ta chọc tức hắn sao? Nàng đây là chọc tức hắn hay chọc tức ta?”

“Ta phối hợp rồi mà.” Tam Thất vô tội nói: “Nhưng ai bảo hắn tên là Yến Độ Lượng, hắn không ghen với ngươi ta cũng hết cách.”

“Hắn độ lượng??” Thái Việt suýt nữa tức cười.

“Thái Việt.” Yến Độ gọi tên hắn.

Cơ thể Thái Việt cứng đờ, lạnh lùng nhìn hắn: “Làm gì.”

“Ta nhớ ra ngươi rồi.” Yến Độ nhìn hắn: “Xin lỗi, ta không nên quên ngươi.”

Cơ thể Thái Việt càng lúc càng cứng, bên này Yến Độ vừa xin lỗi xong, Tam Thất lại bắt đầu: “Xin lỗi, ta cũng không nên quên ngươi.”

Tam Thất kéo kéo tay áo Thái Việt: “Đừng giận chúng ta nữa, được không?”

“Không được.” Thái Việt giật tay áo lại, sắc mặt vô cùng khó coi: “Hai người các ngươi quên ta thì cùng nhau quên, bây giờ nhớ ra rồi, lại liên thủ ép ta tha thứ phải không? Mơ đẹp!”

“Hai người các ngươi cứ cấu kết với nhau, một bè một lũ, vô tình vô nghĩa đi!”

“Tính khí ta lớn lắm đó!”

Hắn nói xong liền đứng dậy bỏ đi.

Kết quả hắn vừa bước xuống đài vọng phong, chiếc quan tài trên khoang thuyền đột nhiên rung lên.


Trong tiếng kinh hô của mọi người, chiếc quan tài đó đột nhiên thu nhỏ lại thành một hộp kiếm đen huyền cao bằng một người, lao thẳng về phía Yến Độ.

(Hộp kiếm là một vật dụng có thể đựng nhiều thanh kiếm, hoặc bảo hộ một thanh kiếm quý, thường làm bằng gỗ quý, kim loại, hoặc có pháp lực – khác với vỏ kiếm chỉ ôm sát từng thanh kiếm.)

Hộp kiếm đến trước mặt Yến Độ thì dừng lại, giống như một con vật nhỏ lắc lư hai cái, như thể đang thúc giục Yến Độ xoa đầu mình.

Sắc mặt Thái Việt đột biến, một khuôn mặt tựa yêu tựa tiên sắp méo mó, chửi ầm lên với hộp kiếm: “Thứ không có cốt khí!”

Yến Độ đặt tay lên hộp kiếm vỗ nhẹ an ủi, hắn cong môi: “Ngoan.”

Mặt Thái Việt lập tức đỏ bừng, im lặng như gà.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận