Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 184.




Tam Thất bị hôn đến choáng váng, cả người như ngâm trong hũ mật.

Hơi thở bị đối phương nuốt chửng, cuống lưỡi cũng hơi đau.

Nụ hôn đó lướt qua cổ nàng, đến tận xương quai xanh, dày đặc, khiến nàng ngứa ngáy khó chịu.


“Yến Độ…” Giọng nàng bất giác nhuốm vẻ nũng nịu, thậm chí còn hơi như muốn khóc.

Yến Độ nhắm mắt lại, ép mình dừng lại, hắn ôm chặt nàng, “Đừng sợ, là ta không đúng, ta đã dọa nàng rồi…”

Mặt Tam Thất đỏ bừng, hơi thở nàng cũng tê dại, nhỏ giọng nói: “Ta đâu có sợ, huynh dừng lại làm gì.”

Cơ thể Yến Độ cứng đờ, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, “Tam Thất, ta đang khinh bạc nàng.”

“Ta không vui mới gọi là khinh bạc chứ, ta, khụ…” Mặt Tam Thất nóng bừng nhưng nàng lại rất dũng cảm, nàng nhanh chóng mổ nhẹ lên môi hắn: “Ta cũng muốn khinh bạc huynh.”

“Ta còn muốn… tiếp tục…” Tam Thất nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Yến Độ tối sầm lại.

Yết hầu hắn trượt một cái, đối diện với ánh mắt ‘người không biết không có tội’ của nàng, không khỏi buồn cười.

Sao có thể dũng cảm như vậy chứ!

“Vừa rồi nàng sắp khóc rồi…”

“Là vì huynh làm ta rất ngứa…” Tam Thất lẩm bẩm, “Huynh lại không phải Tiểu Vương, học chó cắn người làm gì.”

Yến Độ mím môi nghĩ, hắn không phải muốn cắn người, hắn là muốn ăn người.

Lòng bàn tay hắn chống bên tai nàng, đứng dậy nhìn nàng, dưới ánh mắt không hiểu của Tam Thất, Yến Độ thở dài.

Hắn kéo nàng dậy, cẩn thận chỉnh lại y phục cho nàng, khi nhìn thấy những vết tích mờ ám trên cổ và xương quai xanh của nàng, đầu ngón tay hắn không khỏi run lên, không nhịn được mà mân mê.

Tam Thất rụt cổ lại, giận dỗi nói: “Ngứa~”


Yến Độ ngước mắt nhìn nàng, từ từ lại gần, lại hôn những nụ hôn vụn vặt lên xương quai xanh, cổ của nàng, nụ hôn dần dần đi lên, hắn ngậm lấy môi nàng.

Hắn không nỡ dừng lại, chóp mũi cọ vào chóp mũi nàng, tai tóc kề nhau, giọng khàn khàn hỏi nàng: “Tam Thất, gả cho ta có được không.”

Đầu óc đang quay cuồng của Tam Thất lập tức tỉnh táo, đôi mắt đẹp của nàng mở to, ngây ngẩn nhìn hắn: “Hả?”

Yến Độ có chút không hài lòng với phản ứng của nàng, nụ hôn trên môi nàng càng nặng hơn, Tam Thất vội muốn đẩy hắn ra, nhưng lần này nụ hôn của Yến Độ có chút ngang ngược, mang theo tính xâm lược như chiếm lãnh thành trì.

Như thể sợ nàng sẽ từ chối.

Cho đến khi Tam Thất bị hắn hôn đến phát hỏa, không khách khí cắn hắn một cái.

“Yến Độ, huynh có để ta nói một câu không!” Tam Thất trừng mắt nhìn hắn.

Yến Độ im lặng nhìn nàng, đôi mắt u ám, “Nàng nói đi…”

Tam Thất cảm nhận được một chút oán khí từ ánh mắt của hắn.

Kỳ lạ thật, cái khí chất oán phu này của hắn từ đâu ra vậy?

“Huynh… huynh thả lỏng ta ra một chút, đang yên đang lành, sao huynh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.”

“Không đột ngột.” Yến Độ nghiêm túc nói: “Ta đã có chủ ý từ lâu rồi.”

Ngón cái hắn nhẹ nhàng lướt qua môi nàng, lau đi vệt nước hắn để lại.

Tam Thất nhìn hắn một lúc, “Ta vẫn cảm thấy khá đột ngột, bây giờ huynh không lo cưới ta về sẽ để ta làm quả phụ à?”

“Lo chứ, cho nên ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết.” Yến Độ nhìn thẳng vào mắt nàng: “Thay vì lo trước lo sau, thà nắm bắt hiện tại.”

“Tam Thất, ta muốn cưới nàng.”

Tam Thất nhìn vào mắt hắn.

Trong đôi mắt đó, nàng thấy sự nghiêm túc, thấy sự mong đợi, và cũng thấy sự căng thẳng và bất an.


Nàng mím môi, nén cười, cúi đầu nói: “Nhưng chuyện trước đây ta vẫn chưa hết giận đâu nhé, đã nói là làm bằng hữu mà? Yến Độ huynh thật gian xảo.”

Yến Độ nắm lấy tay nàng, thuận thế luồn qua kẽ tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau.

“Trước khi cưới thì làm bằng hữu, được không?”

“Làm bằng hữu kiểu hôm nay, vào tận phòng luôn hả?” Tam Thất trêu chọc nhìn hắn.

Vẻ mặt Yến Độ không đổi, ừ một tiếng: “Ta đương nhiên là vui lòng.”

Tam Thất vừa tức vừa xấu hổ đá hắn hai cái: “Sao chỉ sau một đêm mà mặt huynh lại dày lên thế?”

“Bị kích thí.ch một chút.” Yến Độ dừng lại một chút: “Vốn dĩ mặt cũng không mỏng, nhưng ta biết giả vờ.”

Tam Thất bị chọc cười, “Nhìn ra rồi.”

Yến Độ không nhắc đến Phục Thành, đối với Tam Thất, tên quỷ này chỉ là một kẻ xa lạ.

Chuyện quá khứ có gì cần phải nhắc đến.

Yến Độ muốn cưới Tam Thất, đã nghĩ từ rất lâu rồi.

Sở dĩ hôm nay nhắc đến quả thật là do bị kích thí.ch nhưng không phải là đầu óc nóng lên.

Hắn không muốn cho bất kỳ ai có cơ hội, cũng không muốn lo trước lo sau mà bỏ lỡ duyên phận với nàng.

Giữa hắn và nàng từ trước đến nay không tồn tại cái gọi là trời đất không dung.

Sở dĩ có những trở ngại này là do trật tự hỗn loạn này, thế giới sắp sụp đổ này sợ rằng sự kết hợp của hai người họ sẽ sửa lại mọi thứ.

Hắn và nàng, vốn dĩ phải ở bên nhau.

Hai người họ chính là trời sinh một cặp.

“Nàng có bằng lòng không? Tam Thất.” Hắn chờ đợi câu trả lời của nàng.


Vành tai Tam Thất nóng bừng, ánh mắt nàng hơi dịch đi rồi lại rơi về phía mặt hắn, nhanh chóng ném ra một câu rồi lại vội vàng dời tầm mắt.

“Vậy sau này mọi chuyện đều phải nghe lời ta, ta muốn là người có tiếng nói nhất trong nhà.”

Trái tim Yến Độ đập điên cuồng, niềm vui đó khó có thể diễn tả bằng lời.

Khoảnh khắc này hắn hận không thể hòa tan nàng vào xương cốt mình.

“Nàng vẫn luôn là người có tiếng nói nhất trong nhà.”

Hắn ôm chặt nàng, cuối giọng đều là niềm vui, “Về kinh rồi ta sẽ đi xin thánh chỉ, để cô mẫu giúp ta đi hỏi cưới.”

“Ta còn muốn phá bỏ hoàn toàn bức tường rách nát giữa hai phủ chúng ta.”

“Không, chúng ta chuyển đến Hộ Quốc Công phủ ở đi, nàng còn chưa đến phủ cũ bên đó.”

“Hỷ phục thì mời thợ thêu trong cung, không được… thợ thêu trong cung chưa chắc đã là tốt nhất, ta nghĩ lại đã…”

Tam Thất nghe hắn lải nhải, lần đầu tiên phát hiện Yến Độ lại nhiều lời như vậy.

Nàng dở khóc dở cười: “Huynh thật lắm lời.”

Yến Độ còn định nói gì đó thì sắc mặt Tam Thất đột biến, một tay đẩy hắn ra, sức mạnh lớn đến mức trực tiếp hất Yến Độ xuống giường.

Yến Độ lăn một vòng, chống đất đứng dậy, không hiểu và buồn bực nhìn nàng.

Chỉ thấy Tam Thất tay chân luống cuống thu lại y phục, chỉnh lại tóc mai, như kẻ trộm chột dạ mà thấp giọng quát hắn: “Ta nghe thấy tiếng của Tiểu Vương rồi, huynh mau dọn dẹp đi!”

Yến Độ vốn không hoảng, nhưng thấy nàng xấu hổ như vậy cũng phối hợp giả vờ hoảng loạn.

“Yến Độ huynh mau giúp ta, sao ta lại không buộc được cái này…”

Giọng Tam Thất đột ngột dừng lại.

Yến Độ vừa nắm lấy dải lụa trong tay nàng, lại phát hiện dải lụa đã đứt.


Dải lụa đỏ mỏng manh là của chiếc yếm.

Không biết đã bị làm đứt từ lúc nào.

Yến Độ nhớ lại, hình như là lúc trước hắn ý loạn tì.nh mê nên đã cắn đứt…

Mắt Tam Thất đỏ hoe, xấu hổ và tức giận đến cùng cực, nắm chặt dải lụa: “Yến Độ, huynh và Tiểu Vương là huynh đệ sao?”

Yến Độ khẽ ho một tiếng, vội vàng hôn lên mặt nàng một cái.

“Đừng giận, ta đi chặn Tiểu Vương.”

Hắn dùng chăn che kín Tam Thất, đứng dậy nhanh chóng bước ra ngoài.

Gần như ngay lúc hắn ra cửa đóng cửa lại, giọng của Tiểu Vương vang lên phía sau.

“Sao ngươi lại ở trong phòng của Tam Tam?”

Vẻ mặt Yến Độ như thường quay người lại: “Nói chuyện với Tam Thất một lúc, nàng ấy đang thay đồ rửa mặt, lát nữa ngươi hãy đến tìm nàng.”

“Ồ ồ,” Tiểu Vương gật đầu, vừa định quay người đột nhiên quay đầu lại: “Không đúng, giọng ngươi sao thế? Tối qua ngươi khóc cả đêm à, sao lại khàn thế?”

“Còn cái miệng này của ngươi, ngươi ăn vụng chân gà cay à? Sao lại vừa đỏ vừa sưng thế?”

Yến Độ: “…”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận