Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 190.




Phục Thành không để ý đến Sở Hồi, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cái tên Tam Thất hắn đã biết đó là Tiểu Hồi của hắn.

Năm đó địa phủ sụp đổ, Tiểu Hồi tự hủy bản thân cứu chúng quỷ xong liền biến mất không tăm tích. Hắn biết đám người của Luân Hồi điện đã lập ra một thôn Hoàng Tuyền trên đường âm dương nhưng Tiểu Hồi không có ở đó, vậy thì cái gọi là Hoàng Tuyền địa phủ còn có nghĩa lý gì?


Phục Thành mang theo hai quỷ vương dưới trướng rời đi, hắn tìm kiếm Luân Hồi ở nhân gian, tốn bao công sức mới thu thập được quyền năng và bản nguyên đã tan nát của Tiểu Hồi.

Hắn dốc hết tâm huyết mới ngưng tụ những quyền năng và bản nguyên nhỏ như bụi khói này lại, từng chút một gom thành một viên châu nhỏ, cẩn thận nuôi dưỡng.

Một lần tình cờ hắn gặp được Sở Hồi, thứ nữ của Mạc Tây Vương trong triều đình nhân tộc.

Sở Hồi lúc đó đã sắp chết, Phục Thành ban đầu không để ý đến tiểu nha đầu nhân tộc nhỏ bé như hạt bụi này, cho đến khi hắn nhìn thấy đôi mắt của Sở Hồi.

Đen trắng rõ ràng.

Giống hệt Tiểu Hồi.

Phục Thành lúc này mới ra tay cứu nàng, đổi lại, hắn nối mệnh cho nàng, nàng hiến ra thân xác giúp hắn nuôi dưỡng viên châu bản nguyên của Tiểu Hồi.

Sau đó Phục Thành đã ngủ say, cho đến không lâu trước hắn cảm nhận được sự xuất hiện của khí tức của Tiểu Hồi.

Mà những chuyện ở Giang Nam phủ vừa là một bất ngờ, lại như một cái tát.

Khiến hắn vừa kích động phấn khởi, vừa ngập tràn hối hận và không cam lòng.

Chuyện Tiểu Hồi đầu thai làm người ở nhân gian, đám người thôn Hoàng Tuyền đó chắc chắn biết!

Họ cố ý giấu hắn, giống như cái cây nhân quả chết tiệt đó, đề phòng hắn như phòng trộm!

Nếu không phải vậy, sao đến bây giờ hắn mới phát hiện?

Chỉ là trong chuyện này còn có một số chuyện rất kỳ lạ. Sau khi gặp Sơn Quân hắn đã đến đường âm dương tìm thôn Hoàng Tuyền nhưng thôn Hoàng Tuyền đã không còn ở đó, đường âm dương sương mù dày đặc, cản trở bước chân của hắn.


Phục Thành đành phải tạm thời rút lui, nhưng những ngày này lần theo manh mối, hắn cũng đã đủ để ghép lại được toàn bộ câu chuyện.

Sở Hồi mãi không đợi được hồi âm, nội tâm trăm mối ngổn ngang, ruột gan như bị nghiền nát.

Lại nghe nam nhân đột nhiên nói: “Tên Yến Độ kia có gì đặc biệt?”

Sở Hồi vội trả lời: “Hắn là di mạch của Hộ Quốc Yến thị, là Hộ Quốc công kiêm Thiên Sách tướng quân của triều Đại Càn hiện nay, những năm nay ta vẫn muốn mở rộng thế lực vào kinh thành nhưng trong lãnh thổ Diêu Hà vẫn luôn có anh hồn canh giữ.”

“Những anh hồn Yến thị này đều tồn tại vì Yến Độ, cho nên…” Sở Hồi hạ giọng một chút: “Ta muốn trừ khử Yến Độ, một là muốn mở rộng thế lực, hai là muốn đoạt lấy hồn phách của Yến Độ, số lượng anh hồn mà hắn gánh vác rất lớn, là một sức mạnh không thể coi thường. Ta muốn dâng họ cho ca ca …”

Giọng Sở Hồi đột ngột dừng lại, không dám nói tiếp nữa.

Phục Thành cười như không cười nhìn nàng, nụ cười không chạm đến đáy mắt, “Anh hồn, là những linh hồn chân thành thuần túy, chính khí cao cả. Trước khi địa phủ sụp đổ, dù là Thập Điện Diêm Vương gặp anh hồn cũng phải đứng dậy hành lễ, tỏ lòng tôn kính.”

“Ngươi đúng là biết chọn lễ vật.”

“Ca ca, ta sai…”

Phục Thành đột nhiên bóp cằm nàng, nụ cười thu lại: “Nếu đã làm sao không làm cho đến cùng? Tốn bao nhiêu công sức lại còn để cho tên Yến Độ đó sống sót?”

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên má nàng rồi lại dịu dàng cười lên: “Thật là vô dụng.”

Lòng Sở Hồi như bị đâm mấy nhát.

Nàng cúi đầu, không biết từ khi nào đã cắn nát cả đầu lưỡi, trong miệng đầy mùi rỉ sét: “Chuyến đi kinh thành này ta nhất định sẽ dâng người này cho ca ca.”

Phục Thành không tỏ ý kiến, chỉ mỉm cười: “Dắt con thú cưng nhỏ của ngươi, đổi sang cỗ xe phía sau đi. Ngươi đó, vừa ngu ngốc vừa siêng năng làm ta phiền lòng, cứ ở cùng ta sợ ta sẽ không nhịn được mà muốn giết ngươi đó.”

Sở Hồi không nhịn được rùng mình một cái, nàng nhỏ giọng đáp “Vâng”, trước khi lui ra, vẫn không nhịn được mở miệng: “Ca ca, vị Hưng Quốc Quận chúa đó chính là Luân Hồi Ngục chủ phải không?”


Phục Thành ngước mắt nhìn nàng, như ác quỷ dưới vực sâu nhìn chằm chằm, trong mắt hắn lóe lên màu tím yêu dị.

“Cút.”

Một chữ, suýt nữa khiến Sở Hồi trực tiếp ngã lăn từ trên xe ngựa xuống.

Nha hoàn và hạ nhân bên ngoài vội vàng đỡ nàng, liên tục hỏi: “Quận chúa sao thế, sao lại ngã từ trên xe ngựa ra?”

“Ta không sao, chỉ là không cẩn thận thôi, mang Ly Nô đến xe ngựa phía sau đi.”

Rất nhanh có người kéo dây xích trên cổ thiếu niên yêu quỷ, kéo nó đi, Sở Hồi mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói: “Ca ca ở trên xe ngựa, các ngươi đừng tự tiện xông vào, làm phiền sự thanh tịnh của huynh ấy.”

“Ca ca? Quận chúa người nói là Nhị thiếu gia? Nhưng ngài ấy rõ ràng…”

“Ta nói là Thế tử.”

Hạ nhân không khỏi thắc mắc, Mạc Tây Vương phủ của họ làm gì có Thế tử? Lão Vương gia đến nay vẫn chưa lập Thế tử.

Chỉ là những câu hỏi này còn chưa kịp hỏi ra hoàn chỉnh, ánh mắt của cả đoàn xe đều mơ hồ đi một chút, giây tiếp theo, đoàn xe tiếp tục khởi hành, không ai cảm thấy có gì bất thường.

Cũng không ai nhớ, Mạc Tây Vương phủ từ trước đến nay không có Thế tử.

Trong xe ngựa.

“Đi điều tra xem, là ai giúp nàng ta tạo ra cái Luân Hồi giáo chết tiệt đó.”

“Ngoài ra, tìm nơi ẩn náu của Lân Diễm.”

Dải lụa đen buộc trên cổ Phục Thành đột nhiên sống lại, vảy sáng lấp lánh, hóa thành một con rắn đen lướt ra khỏi xe ngựa.

Một con chim ưng từ trên cao lao xuống, xuyên qua tầng mây, hóa thành sương đen chui vào trong xe ngựa, hóa thành một nam nhân mắt hẹp mũi diều hâu.

“Quân thượng, Luân Hồi Ngục chủ nếu thấy Sở Hồi, e là sẽ nổi giận thật sự.”


“Tiểu Hồi phân biệt rất rõ thiện ác, Sở Hồi mạo danh nàng, làm loạn cõi nhân gian, từng việc đều phạm cấm kỵ, đương nhiên Tiểu Hồi không thể dung tha.”

Nam nhân chim ưng không hiểu: “Vậy Quân thượng tại sao còn giữ lại Sở Hồi?”

Sở Hồi có thể sống đến bây giờ là vì đã ký kết khế ước với Phục Thành, Phục Thành nối mệnh cho nàng ta, Sở Hồi trở thành vật chứa của viên châu quyền năng.

Một điểm khác, chính là vì đôi mắt giống hệt Luân Hồi Ngục chủ của nàng ta.

Điều mà nam nhân chim ưng không nói ra là, những chuyện Sở Hồi làm không chỉ phạm vào điều cấm kỵ của Luân Hồi Ngục chủ mà còn phạm vào điều cấm kỵ của Phục Thành.

Giả mạo Luân Hồi Ngục chủ, thậm chí còn lén lút sử dụng sức mạnh của viên châu quyền năng… chỉ là một vật chứa mà lại muốn mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, thật là to gan!

“Tiểu Hồi trước nay đều thích tự mình ra tay, huống chi…”

Phục Thành cười cười, “Có sự can thiệp của cây nhân quả, ta chưa chắc đã có thể thuận lợi gặp được Tiểu Hồi, nhưng có Sơn Quân và Sở Hồi ở đây, Tiểu Hồi nhất định sẽ lộ diện.”

“Huống hồ, có vài kẻ giấu đầu hở đuôi đã dám vươn tay đến trước mặt ta rồi, ta đương nhiên phải chặt đứt bàn tay đó, dâng lên cho Tiểu Hồi hả giận.”

“Chỉ là…”

“Tên Yến Độ đó là thứ gì?”

“Có cần thuộc hạ vào kinh trước không?”

“Không cần.” Phục Thành lười biếng nói: “Trấn khí đã đi rồi. Nó cũng giống bản quân, không chịu nổi chuyện có kẻ chướng mắt bên cạnh Tiểu Hồi.”

Phục Thành cong môi: “Cứ để nó đi giết thử xem sao.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận