Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 191.




Hôn sự của Tam Thất và Yến Độ vẫn chưa định nhưng tin tức này đã lan truyền khắp triều đình, văn võ bá quan đều biết.

Sau khi Tam Thất và Yến Độ về kinh không có lúc nào rảnh rỗi.

Nha môn Tuần Dạ Nhân vừa mới thành lập trước khi hai người rời kinh, lúc đó thiếp mời của các nhà như tuyết bay tới tấp không ngừng. Hai người đi công vụ ở Giang Nam phủ mới trốn được sự náo nhiệt này.

Nhưng bây giờ không trốn được nữa, huống chi có tin hai người sắp kết duyên, những người này lại càng có cớ để gửi thiếp mời.

Đặc biệt là những vị vương công đại thần đều muốn nhét tử tôn mình vào Tuần Dạ Nhân.

Trong nha môn Tuần Dạ Nhân, Tam Thất mặc huyền y, thắt đai da, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, gọn gàng và dứt khoát.

Dung mạo của nàng vốn đã thiên về thanh lạnh, tựa như tuyết giá mùa đông, khi không cười liền bớt đi vẻ trần tục, có một sự lạnh lùng cao không thể với tới. Huyền y làm cho da nàng càng trắng hơn, đôi mắt đen trắng rõ ràng đó, khi nhìn xuống, tạo cho người ta một áp lực vô hình.

Yến Độ ngồi một bên, trên người mặc bộ Quỷ Ngục giáp do Huyết Trì Nương Nương đích thân chế tạo, màu đỏ sẫm như máu, hình dáng tựa văn võ bào, vừa anh võ lại vừa nho nhã.

Một đen một đỏ ngồi cùng nhau tựa như một bức họa, hai người không nói chuyện nhiều nhưng sự ăn ý đó lại khiến người khác không thể chen chân vào.

Tam Thất xem xong danh sách sơ tuyển của Tuần Dạ Nhân.

Tổng cộng có một trăm người được sơ tuyển.


Có mười người là nàng để Sơn Tra chọn ra từ ám vệ của Hoài Đế.

Trong bốn mươi người còn lại, một nửa đến từ thân vệ của Yến Độ, một nửa đến từ cấm quân.

Năm mươi người này, bất kể là thân thể hay tâm tính đều vượt trội hơn người thường, là những người đã từng trải qua sóng gió.

Vấn đề là năm mươi người còn lại, thành phần phức tạp hơn nhiều.

Có tử tôn quan lại, có hoàng thân quốc thích, Tam Thất còn thấy hai cái tên quen thuộc trong đó.

“Ngũ Hoàng tử và Thất Công chúa cũng muốn vào Tuần Dạ Nhân?” Tam Thất nhìn Yến Độ: “Rốt cuộc huynh đã mở cửa sau cho bao nhiêu người?”

“Không nhiều, năm mươi người này đều đi cửa sau.” Yến Độ uống một ngụm trà rồi lấy một chén trà khác, pha một cốc nước ngâm mứt quả mà Tam Thất thích đưa qua.

Tam Thất nhận lấy, trêu chọc nói: “Đang có ý đồ xấu gì thế?”

“Hiện tại người trong kinh đều cho rằng nha môn của chúng ta là một miếng bánh ngon, dù là hóng chuyện hay là chiếm chỗ trước, đều phiền phức vô cùng.” Yến Độ nói, mắt lóe ý cười giễu: “Phiền không chịu nổi, nếu họ đã muốn vào như vậy thì cứ để họ vào xem, nếu không đều cho rằng giao tiếp với quỷ vật là chuyện nhẹ nhàng.”

Yến Độ cố ý đưa đám tử tôn quyền quý này vào danh sách sơ tuyển vừa là để răn đe sau này, cũng là để cảnh cáo.

Không cần phải giải thích gì với đám người này, đợi đến khi thấy được sự lợi hại, kẻ sợ chết tự nhiên sẽ im lặng.

“Cũng được, vậy vòng tái tuyển sẽ làm thật.”

Tam Thất gật đầu: “Một trăm người sơ tuyển sẽ được chia ngẫu nhiên thành năm đội, Văn Thư, Khôi Nhất, Vân Bất Ngạ, huynh, và ta, mỗi người dẫn một đội, thế nào?”

Nói là chia ngẫu nhiên nhưng thực ra năm mươi tử tôn quyền quý đó phần lớn đều ở dưới trướng Tam Thất và Yến Độ.

Không phải sợ Văn Thư và Khôi Nhất họ không trấn áp được đám người này, chỉ là năm mươi người còn lại rõ ràng có tiềm năng và thực lực hơn đám thiếu gia lớn lên trong nhung lụa này, để Văn Thư và Khôi Nhất sớm hòa hợp với họ sẽ tốt hơn.


Để dựng nên đội ngũ Tuần Dạ Nhân, chỉ dựa vào Tam Thất và Yến Độ là không đủ.

Trong việc ‘luyện binh’ này, Yến Độ rõ ràng có kinh nghiệm hơn Tam Thất.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tiểu Vương từ bên ngoài đi vào, mặt mày chán nản: “Hai người mau chiêu mộ vài Thư lại có đầu óc vào đi, người trong nha môn không đủ để dùng! Đám phế vật ở phòng án tông kia hoàn toàn không phân biệt được chuyện người chuyện quỷ, ngay cả chuyện mấy nhà ở bắc thành mất gà cũng lôi vào!”

“Chúng ta là đi bắt quỷ chứ không phải đi bắt trộm!”

Tiểu Vương nói xong liền ném ra một chồng hồ sơ, “Đây là mấy hồ sơ ta đã chọn ra, hai người xem đi, ta thấy đều có chút không ổn. Thật kỳ lạ, trước khi chúng ta đi Giang Nam phủ kinh thành này còn khá yên bình mà!”

Tam Thất và Yến Độ cầm hồ sơ lên xem, đều hơi nhíu mày.

Những hồ sơ này đều là do Kinh Triệu Doãn bên đó điều tra trước, không phá được, lại liên quan đến chuyện yêu ma quỷ quái mới chuyển đến Tuần Dạ Nhân.

(Kinh Triệu Doãn là một chức quan hành chính, phụ trách quản lý và trị an khu vực kinh thành cùng các vùng phụ cận)

Còn mấy vụ như mất gà thì chẳng cần nghĩ cũng biết là cố tình nhét vào.

Có người nhét người vào Tuần Dạ Nhân, tất nhiên cũng có người muốn thử xem nha môn Tuần Dạ Nhân này sâu cạn thế nào. Gây chút trở ngại, có gì lạ đâu?

Nhưng cảm giác của Tiểu Vương cũng không sai, kinh thành gần đây đúng là có chút không yên bình.

“Kỳ thi xuân sắp đến, sĩ tử các nơi vào kinh dự thi, kinh thành trong khoảng thời gian này cá rồng lẫn lộn, xảy ra chuyện cũng là bình thường.” Yến Độ giải thích: “Năm nay ngoài kỳ thi xuân còn mở thêm kỳ thi Võ, hai chuyện gần nhau, người đến đương nhiên càng nhiều.”

Nhắc đến kỳ thi xuân, một hồ sơ trong tay Tam Thất đúng lúc là chuyện kỳ quái ở Quốc Tử Giám.

“Quốc Tử Giám à…” Tam Thất nhướng mày, cười nói: “Khoảng thời gian này bận quá, suýt nữa quên mất còn ba con cá lọt lưới chưa giải quyết.”

Món nợ của nàng và nhà họ Ngu sớm đã nên thanh toán triệt để, Ngu Đường và Liễu thị đã chết, nhưng ba phụ tử kia vẫn còn đang thở.


“Ta đến Quốc Tử Giám một chuyến.” Tam Thất cầm hồ sơ lên liền đi ra ngoài, Tiểu Vương vội vàng đi theo.

Yến Độ thấy bộ dạng hăng hái của nàng không khỏi bật cười, cái gai nhà họ Ngu này đã sớm không thể khuấy động tâm trạng của Tam Thất, nhưng quả thật, là gai thì nên nhổ đi!

Quốc Tử Giám.

Kỳ thi xuân sắp đến, lẽ ra trong Quốc Tử Giám nên đầy ắp sĩ tử miệt mài học hành chuẩn bị ứng thí.

Nhưng bây giờ lại là tiếng ngáp vang trời.

Chỉ vì từ đầu năm đến nay trong Quốc Tử Giám liên tục xảy ra chuyện kỳ quái, ban đầu mọi người cũng không để tâm, dù sao cũng chỉ là một hai sĩ tử gặp ác mộng. Nhưng gần đây, ác mộng đó ngày càng dữ dội, gần như toàn bộ giám sinh đều gặp nạn.

Ngay cả học chính và giáo tập cũng không thoát khỏi.

Khi Tam Thất dẫn người đến Quốc Tử Giám, nhìn thấy chính là một đám sĩ tử như mười ngày nửa tháng không ngủ, mắt thâm quầng.

Nhưng trạng thái của những sĩ tử này rất kỳ lạ, có người buồn rười rượi, có người lại vô cùng hưng phấn.

Có người ở phía sau nàng cười lên: “Đúng là một đám gà mắt đen.”

Tam Thất quay đầu lại nhìn, người nói chuyện là một công tử quyền quý đã qua sơ tuyển, hình như là một hoàng thân quốc thích. Thấy Tam Thất nhìn về phía mình, đối phương còn nhướng mày, hứng thú đến gần:

“Quận chúa, Quốc Tử Giám này bị quỷ ám rồi phải không? Khi nào chúng ta bắt đầu bắt quỷ?”

“Sở Hàm Chương, ngươi có biết quỷ hung dữ thế nào không mà dám tiến lên? Lăn sang một bên, bớt đến trước mặt Tam Thất tỷ của ta gây phiền.” Ngũ Hoàng tử trực tiếp đẩy người ra.

Thấy là Ngũ Hoàng tử, Sở Hàm Chương quả thật lùi lại một chút nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Những người khác cũng giống hắn, đều mang dáng vẻ xem náo nhiệt.

Tam Thất đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Ngũ Hoàng tử: “Ngươi cũng rất biết tiến lên đó, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thật sự đồng ý cho ngươi gia nhập Tuần Dạ Nhân?”


“Đương nhiên rồi, không thấy Tiểu Thất cũng đến sao.” Ngũ Hoàng tử đắc ý, cười nói: “Vẫn là ta may mắn, được phân vào dưới trướng Tam Thất tỷ… Ấy, xem cái miệng của ta này, nên đổi gọi là biểu tẩu mới phải~”

“Biểu tẩu người phải chiếu cố ta đó~”

Tam Thất bất ngờ bị trêu chọc, nàng cười như không cười nhìn Ngũ Hoàng tử, ý tứ sâu xa nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc từ lâu từ học xá bên cạnh truyền đến.

“Sao ngươi lại đến đây?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận