Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 193.




Có một từ gọi là “văn dĩ tải đạo”.

(Văn dĩ tải đạo: Văn chương mang đạo đức, là công cụ để truyền tải và phát huy đạo lý, nhân nghĩa, giáo hóa con người.)

Văn tự, tự bản thân nó đã chứa đựng sức mạnh.

Cho nên những nơi học hành như Quốc Tử Giám, bản thân nó đã có thanh khí bao quanh, mà các đại nho thư linh lại khác với quỷ vật thuần túy, họ là những người truyền đạo, giống như anh hồn mà Yến Độ có thể triệu hồi.

Anh hồn dùng võ trấn áp tà ma.

Thư linh dùng văn viết nên sự chính trực.

Theo lời Ngu An, các đại nho thư linh dùng văn khí của mình để dạy học trong mộng cho các học trò, vậy thì văn khí của Quốc Tử Giám nên hưng thịnh mới phải.

Nhưng từ khi Tam Thất bước vào Quốc Tử Giám đã cảm thấy văn khí ở đây đang bị thất thoát.

Hoặc nói đúng hơn là đang bị đánh cắp.

Tam Thất lấy một cuốn cổ thư từ tay Ngu An, Ngu An căng thẳng nhìn nàng.

Đột nhiên, hắn chú ý đến điều gì đó, đồng tử co giật mạnh.

Chỉ thấy bóng nắng nghiêng nghiêng chiếu xuống, bóng của người bình thường đều đổ nghiêng trên mặt đất, bóng theo người động. Nhưng người trước mặt hắn rõ ràng không hề động đậy nhưng bóng của nàng lại đang động!


Như mực tan trong nước trong.

Lại như bùn lầy sôi sục lan ra xung quanh.

Trên đầu rõ ràng là nắng gắt nhưng mặt đất của cả Quốc Tử Giám đều lặng lẽ bị bóng tối bao phủ.

Ngu An vô thức nín thở, tim đập thình thịch, có một cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn khi đứng trước vực thẳm. Vực thẳm bí ẩn khó lường, người ta biết nó nguy hiểm, mà nguy hiểm nhiều lúc lại tỏa ra một sức hút chết người.

Sau khi bóng của Tam Thất hoàn toàn trải rộng khắp Quốc Tử Giám, mọi hành động của tất cả mọi người trong Quốc Tử Giám đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

Đột nhiên, mày nàng nhướng lên.

Mà bên kia, Tiểu Vương đang dẫn Ngũ Hoàng tử và một đám công tử ăn chơi trác táng tìm kiếm điều bất thường trong Quốc Tử Giám. Tiểu Vương đột nhiên cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Ngũ Hoàng tử cũng cúi đầu theo: “Cẩu gia, người nhìn gì thế?”

Sở Hàm Chương và những người khác thấy vậy thực sự không nhịn được cười, cả đoạn đường này Ngũ Hoàng tử đều đơn phương nói chuyện với Tiểu Vương, nhưng Tiểu Vương hoàn toàn không để ý đến hắn.

“Ngũ điện hạ, ta nhớ con chó lớn này là ngài nuôi phải không? Sao không gọi nó là con, lại gọi nó là gia? Đây là nâng vai vế cho nó à?” Sở Hàm Chương trêu chọc.

Hắn là hoàng thân quốc thích, tính ra còn là đường huynh của Ngũ Hoàng tử, là người có thân phận chỉ sau Ngũ Hoàng tử trong đám này, nói chuyện tự nhiên ít kiêng dè hơn, cũng dám trêu chọc.

Ngũ Hoàng tử vốn có chút không vui, nghĩ thầm Sở Hàm Chương nhà ngươi là cái thá gì mà nói chuyện ngang hàng với ta thế?

Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, nhìn Sở Hàm Chương như thấy chính mình ngày xưa. Hậu quả của việc đắc tội với cẩu đại gia, hắn và Nam Tầm là người có kinh nghiệm nhất, phúc khí này sao có thể một mình hưởng thụ được chứ~

“Hàm Chương huynh nếu không muốn gọi cẩu gia cũng có thể gọi bằng tên khác.”

Sở Hàm Chương nhếch môi nói: “Ta không gọi được tiếng gia này đâu, vẫn là Hoàng thượng khoan dung, nếu phụ thân ta biết ta gọi một con chó là đại gia, ông ấy không đánh ta thành chó mới lạ.”


Tiểu Vương liếc nhìn Sở Hàm Chương, miệng chó nhếch lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ con người.

Sở Hàm Chương bất chợt nhìn thấy, không hiểu sao rùng mình một cái.

Ngũ Hoàng tử lại cười.

Giọng của Tiểu Vương chỉ truyền vào tai hắn: “Có việc rồi, đi thôi, dắt đám ngốc này đi mở rộng tầm mắt!”

Ngũ Hoàng tử xoa tay, quay lại vung tay hô lớn: “Đi đi đi! Tìm thấy quỷ rồi!”

Tiểu Vương dẫn đường, Ngũ Hoàng tử chạy trước, Sở Hàm Chương và những người khác cũng kích động đi theo.

Một nhóm người xông đến học xá Giáp, Tiểu Vương đột nhiên quay đầu, Ngũ Hoàng tử như có thần giao cách cảm mà né sang một bên, Cẩu gia nhấc chân sau lên, tiểu ra một đường cong tuyệt đẹp, thành công tưới ướt cả người Sở Hàm Chương và đám người kia.

Tiếng hét của họ làm kinh động các giám sinh trong học xá, từng người một hoặc nhíu mày hoặc mở đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía họ.

Sở Hàm Chương và những người khác đang kinh ngạc và tức giận thì nghe các giám sinh hỏi họ: “Ồn ào cái gì?”

Sở Hàm Chương và những người khác vô thức định trả lời, ngay khoảnh khắc họ ngẩng đầu lên, đồng tử từng người một đều sợ hãi đến giãn ra!

Chỉ thấy trên đầu mỗi giám sinh đều cắm một ống mềm như xúc tu thịt, và những ống mềm này đều dẫn đến một con quái vật đầu to ở góc. Con quái vật đó mặc áo nho sinh, hắn há to miệng, những xúc tu thịt đó chính là từ miệng hắn chui ra, theo sự nuốt chửng như ăn uống của hắn, đầu của hắn to lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, to lên… to đến gấp năm lần người bình thường.

Tiếng hét chói tai vang vọng khắp Quốc Tử Giám.

Tiếng hét này chưa kết thúc, giọng của Tiểu Vương vang lên bên tai họ: “Chào mừng đến với thế giới của Tuần Dạ Nhân, có kí.ch thích không, lũ tiểu tử~”

Sở Hàm Chương và những người khác: “A a a a!!!!”

Xa xa, Ngu An nghi ngờ nhìn theo tiếng động: “Tiếng gà gáy ở đâu ra vậy?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận