Vì ‘tiếng gáy’ quá lớn, thầy trò trên dưới Quốc Tử Giám đều đổ về học xá Giáp.
Chỉ thấy trong học xá Giáp, một đám học trò lớp Giáp mở đôi mắt uể oải, mặt đầy vẻ bối rối không hiểu.
Hai mươi công tử quyền quý được gọi là dự bị của Tuần Dạ Nhân thì đã biểu diễn cho mọi người xem một màn ‘vừa tè vừa há miệng’ sinh động.
“Không ra thể thống gì! Đúng là không ra thể thống gì!” Học chính dẫn các giáo tập đến, thấy vậy rất không hài lòng: “Nơi học hành, sao có thể ồn ào như vậy!”
Sở Hàm Chương và những người khác nào có nghe ông? Đám công tử phá phách học kém này ngày thường ghét nhất là người đọc sách, nhưng bây giờ họ thấy học chính và giáo tập còn mừng hơn cả thấy phụ mẫu, lần lượt trốn sau lưng họ.
“Học chính ngài bảo vệ ta!”
“Có yêu quái đó, yêu quái ăn não!!”
“Não to quá! Não bị ăn mất rồi a a a!!”
Học chính và các giáo tập bị mấy tiếng gào khóc làm cho choáng váng, cảm giác như bị bầy chim vây quanh, lập tức rút thước trong người ra, theo phản xạ mà quất ngay một roi vào Sở Hàm Chương và những người khác: “Tiểu tử, im miệng!”
Một thước đánh xuống, Sở Hàm Chương và những người khác liền im lặng.
…
…
Không biết là do bị đánh thức ký ức đau khổ thời đi học hay là do bị đánh choáng váng.
Đợi đám công tử ăn chơi này yên tĩnh lại, những người khác cuối cùng cũng có thể nói chuyện.
Các học trò trong học xá Giáp lê lết thân hình mệt mỏi, mắt thâm quầng, lên tiếng hỏi: “‘Tử bất ngữ quái lực loạn thần’, các ngươi rốt cuộc đang nói bậy bạ cái gì?”
Sở Hàm Chương nhìn con quái vật đầu to xuất hiện cùng họ, không khỏi run rẩy, sợ hãi đến mặt mày tái nhợt.
Một người trong số đó run rẩy nói: “Huynh đệ, não của ngươi sắp mất rồi đó, còn cái gì mà ‘tử bất ngữ’ nữa…”
“Nghe nói các ngươi ngày nào cũng bị ép đọc sách học bài trong mộng, các ngươi thật sự không cảm thấy có quỷ à!”
Các học trò lớp Giáp vẻ mặt nghiêm nghị, chắp tay lên trời nói: “Các ngươi sao dám nói bậy, người dạy chúng ta đọc sách ban đêm là các các đại nho tiên sinh, họ sao có thể là quỷ vật, càng không phải là yêu quái ăn não mà ngươi nói!”
“Học chính đại nhân, những kẻ này nên đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám, không thể để họ ở đây đổi trắng thay đen, làm hỏng phong khí của Quốc Tử Giám chúng ta!”
Các học trò lớp Giáp nói đầy chính nghĩa, lòng người phẫn nộ, không biết có phải quá phẫn nộ không, một người trong số họ lại ngất đi.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
Sở Hàm Chương chỉ vào người đó, khóc lóc nói: “Não hắn sắp mất rồi! Ấy, các ngươi mau cứu người đi! Điện hạ đâu? Quận chúa… à không, cẩu gia! Cẩu gia vừa nói chuyện đâu rồi!!”
Tiểu Vương và Ngũ Hoàng tử có thể đi đâu? Đương nhiên là ngồi xổm trong góc xem chuyện vui rồi.
Rồi sau đó sau gáy của một người một chó liền bị ăn một cái tát.
Tam Thất đứng sau lưng hai người họ, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tiểu Vương: “Chơi thì chơi, chính sự không làm nữa à?”
Tiểu Vương cụp mày ủ rũ, cụp đuôi xuống, “Đám tiểu tử đó gan to quá mà, không dọa cho chúng sợ vỡ mật, chúng còn tưởng quỷ là thứ có thể tùy chúng xoa n.ắn à~”
“Hơn nữa, học trò đó cũng không phải thật sự bị hút cạn não mới hôn mê, hắn chỉ là hai đêm không ngủ…”
Tam Thất liếc nó một cái, rẽ đám đông đi qua.
Vừa thấy nàng đến, bên cạnh còn có Ngu An, vẻ mặt các học trò khác nhau, có tò mò, có dò xét cũng có tìm tòi.
“Quận chúa người đến đúng lúc, người xem tình hình hiện tại…” Học chính tiến lên hỏi.
Tam Thất liếc nhìn học trò đã ngất đi: “Người không sao, lâu quá không ngủ nên nhất thời bị choáng thôi, cứ để hắn ngủ tiếp là được.”
Học chính chưa kịp thở phào đã nghe nàng tiếp tục nói: “Người tuy không sao, nhưng não thì có chút vấn đề. Nếu không trừ khử quỷ vật hút văn khí và tuệ căn của họ, e là ba ngày nữa cả học xá Giáp sẽ biến thành ngốc hết.”
“Cái… cái gì?”
Vẻ mặt mọi người trống rỗng, đều là ngạc nhiên.
Tam Thất cũng không nói nhiều, kết ấn: “Âm dương phân giới, quỷ vật hiện hình, khai!”
Gió lạnh quét qua, mọi người chỉ cảm thấy trời tối sầm lại, giây tiếp theo, con quái vật đầu to, miệng đầy xúc tu thịt đó liền hiện hình trước mặt mọi người.
Tiếng hét liên tiếp vang lên, kẻ nhát gan sợ hãi ngất đi, còn có kẻ sợ tè ra ngay tại chỗ, âm thanh hỗn loạn cực độ.
Các học trò sợ gào thét Sở Hàm Chương và những người khác lại không hét nữa, họ hưng phấn rồi.
Trời xanh phân biệt trung gian đó!
Có quỷ phải không!! Họ không nói bậy phải không! Thật sự có quỷ ăn não a a a a!
Xung quanh học trò kêu la thảm thiết, học trò lớp Giáp hỗn loạn lùi lại, từng người một như khỉ, cố gắng rút cái ống xúc tu thịt vô hình đó ra khỏi đầu mình nhưng họ hoàn toàn không chạm được.
Dù hỗn loạn như vậy nhưng con quỷ đầu to đó vẫn không có phản ứng gì, vẫn tự mình ăn ngon lành, say sưa đến quên cả trời đất.
Có lẽ do ‘thức ăn’ di chuyển lung tung, ảnh hưởng đến tốc độ ăn, mấy ống xúc tu thịt do con quỷ đầu to này điều khiển bắt đầu quật loạn. Một trong số đó quất trúng con kỳ lân đá bên cạnh học xá, con kỳ lân đá nặng mấy trăm cân đó lại trực tiếp bị quất bay lên, ném về phía các học trò của học xá Giáp.
Mọi người kinh hô, các học trò của học xá Giáp cũng mặt lộ vẻ kinh hãi, chỉ cảm thấy mạng mình sắp hết.
Trong khoảnh khắc nhanh như chớp, thời gian như chậm lại.
Thiếu nữ một khắc trước còn ở giữa sân, như ảo ảnh xuất hiện trước mặt các học trò. Con kỳ lân đá đối diện lao về phía nàng, giây tiếp theo lại như ngói vỡ va vào đá cứng, thiếu nữ không một sợi tóc nào bị tổn thương, con kỳ lân đá lại bị vỡ thành bột mịn.
Chuyện này vẫn chưa xong.
Tam Thất giơ tay nắm một cái, miệng của con quỷ đầu to đó như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, mấy xúc tu đồng loạt bị bẻ gãy. Nó ngửa đầu phát ra tiếng quỷ kêu thảm thiết, trong nháy mắt, Tam Thất xuất hiện bên cạnh nó, một dao đâm vào cái đầu to của nó.
“Thiêu.”
Nàng kết ấn, ngọn lửa bốc lên, con quỷ đầu to trực tiếp bị thiêu thành tro bụi.
Trong tro bụi tỏa ra những tia sáng mỏng manh, đó là văn khí và tuệ căn mà con quỷ đầu to đã hút từ các học trò, bây giờ toàn bộ quay trở lại trên người họ.
Bóng tối bao phủ toàn bộ Quốc Tử Giám lặng lẽ co lại về dưới chân Tam Thất.
Ánh nắng mặt trời lại chiếu vào học phủ.
Các học trò ai nấy đổ mồ hôi lạnh, tim đập loạn xạ.
Lúc này được ánh nắng bao phủ mới cảm thấy dương khí và nhiệt độ trở lại một chút.
Chỉ là tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn thiếu nữ huyền y tắm mình dưới ánh nắng, khoảnh khắc này, không ai dám coi nàng là người bình thường.
Vị nữ quan trẻ tuổi nhất của triều Đại Càn, chỉ huy của Tuần Dạ Nhân, Hưng Quốc Quận chúa danh tiếng lẫy lừng còn thần dị hơn cả những gì lời đồn mô tả!
Tiểu Vương nhìn đám người bị kinh ngạc đến rớt cả cằm, kiêu ngạo hừ một tiếng.
Một đám mọt sách thiếu hiểu biết, mới thế mà đã sợ rồi à? Nếu mà thấy được hành động của Tam Tam ở Giang Nam phủ, không phải sẽ quỳ xuống gào lên tổ bà bà sao?
“Con quái vật đầu to đó là thực tuệ quỷ, thích ăn văn khí và tuệ căn, bây giờ thực tuệ quỷ đã bị trừng trị, các học trò có thể yên tâm rồi.” Tam Thất nói với học chính.
Học chính nuốt một ngụm nước bọt, ổn định tâm thần, vội vàng chắp tay với Tam Thất.
Sự kích động của Ngu An không thể che giấu, đôi mắt sùng bái đều muốn lóe lên những ngôi sao, các học trò khác cũng tỉnh táo lại, lần lượt hành lễ.
“Đa tạ Quận chúa cứu mạng!”
Tam Thất xua tay: “Hôm nay là thi hành công vụ, các vị nên gọi ta là Tả Chỉ huy sứ chứ không phải Quận chúa.”
Mọi người vội vàng đổi cách xưng hô, Tam Thất giơ tay lên, các học trò lập tức im lặng.
“Thực tuệ quỷ này tuy đã bị trừng trị nhưng trước đó nhờ có các đại nho thư linh dùng văn khí che chở mới có thể bảo vệ các ngươi chu toàn đến hôm nay. Công lao của họ ta không thể tự ý chiếm đoạt.”
Tam Thất đổi kết ấn, tất cả học trò chỉ cảm thấy một tầng sương trong não bị xua tan, đều nhớ lại cảnh tượng trong mộng hai ngày nay.
Trước đây Ngu An đã nói, hai ngày này các học trò vẫn vào lớp học trong mộng nhưng không gặp các đại nho.
Thực ra không phải họ không gặp mà là sự thật trong mộng bị lãng quên. Suốt hai ngày qua thực tuệ quỷ đã truy sát các học trò trong mộng, là mấy vị đại nho thư linh đã liều mình ngăn cản.
Các học trò nhớ lại mọi chuyện trong mộng, lần lượt nước mắt ướt đẫm khóe mi.
“Tỷ tỷ, các tiên sinh còn có thể cứu không?”
“Đúng vậy, Quận… Tả chỉ huy đại nhân, xin người hãy cứu các đại nho tiên sinh đi!”
“Nếu không phải họ, chúng ta đã sớm trở thành kẻ ngốc rồi, ‘sư giả, phụ dã’! Cho dù phải lấy văn khí tuệ căn của ta đi đổi lại các đại nho tiên sinh, ta cũng bằng lòng!”
(Sư giả, phụ dã: Thầy cũng như cha)
“Đúng, nếu một người không đủ, thêm của ta vào!”
Các học trò lần lượt lên tiếng đồng tình, ngay cả các học trò lớp Bính và Đinh trước đây không thích các đại nho dạy trong mộng cũng đứng ra.
Tam Thất nhìn về phía học chính, học chính cúi đầu lau khô khóe mắt, ngẩng đầu trịnh trọng hành một lễ: “Xin Tả Chỉ huy sứ ra tay, cứu các đại nho thư linh, Quốc Tử Giám của ta nguyện tôn các thư linh làm tiên sư!”
“Được.” Tam Thất gật đầu, “Chuẩn bị hương án đến đây.”
Mọi người lập tức bận rộn, rất nhanh đã chuẩn bị xong một hương án.
Tam Thất nhận lấy từng cuốn cổ thư từ tay Ngu An đặt lên hương án.
“Quận chúa, đây là để làm gì?” Học chính tò mò.
“Những cuốn cổ thư này là do các đại nho tiên sinh lúc sinh thời viết ra, cũng là nơi nương náu của họ.” Tam Thất giải thích, nói xong dừng lại một chút: “Lúc họ dạy trong mộng không nói cho các ngươi biết họ là ai sao?”
Không chỉ học chính ngây người, ngay cả các học trò cũng từng người một ngây như phỗng.
“Các tiên sinh học vấn uyên bác, tự xưng đại nho, chúng ta kính trọng, đương nhiên không dám hỏi…” Học chính nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. “Dám hỏi Quận chúa, tên húy của các đại nho là?”
Tam Thất liếc nhìn Ngu An.
Ngu An nói ra tên của những cuốn cổ thư này: “Ngôn Công Chân Thiếp, Mạnh Nham Bút Đàm, Quan Thế Lục…”
Các học trò bùng nổ.
“Ngôn Công!! Người dạy ta trong mộng có cả Ngôn Công! Ta có đức năng gì mà được như vậy!”
“Trời ơi, lại còn có Thư Thánh, phụ thân ta dưới suối vàng có biết, chắc sẽ cười sống lại!!”
“Các đại nho tiên sư nhất định phải cứu về!” Mắt học chính muốn chảy máu, hắn kích động hận không thể kéo lấy Tam Thất: “Tả Chỉ huy sứ, cho dù phải lấy mạng của lão già này đi đổi, người cũng phải giữ lại anh hồn của các tiên sư!”
“Đúng đúng đúng! Đại Càn nếu mất đi tiên sư, văn đạo muôn đời như đêm dài!”
“Ta có thể chết, tiên sư không thể không có!!”
Cả Quốc Tử Giám gần như điên rồi, những đôi mắt đỏ ngầu đó nhìn Tam Thất đến dựng cả tóc gáy.
Nàng thậm chí còn nghi ngờ, đám mọt sách này nếu biết trước thực tuệ quỷ đã nuốt mất các đại nho, e là không cần nàng ra tay, oán khí của họ đã có thể phá tan âm dương nhai nát cái thứ quỷ đó…
Hương án được dựng xong, Tam Thất lấy ba nén hương, giơ tay lên, hương nến tự cháy, những làn hương thoảng ra lại dần dần ngưng tụ thành mấy hình người.
Mà nén hương trong tay Tam Thất nhanh chóng cháy hết, nàng cúi đầu vái các đại nho, mà bóng của các đại nho đồng loạt hoàn lễ nàng.
——Chúng ta không dám nhận lễ của tôn giả.
Giọng của các đại nho vang vào tai mọi người.
Mọi người kinh ngạc biến sắc.
Dưới ánh nắng, thiếu nữ cắm nén hương trong tay vào lư hương.
“Văn dĩ tải đạo, chí thánh tiên hiền, xứng đáng nhận một lễ này của ta.”
(Văn dĩ tải đạo, chí thánh tiên hiền: Văn chương mang đạo đức, là công cụ để truyền tải và phát huy đạo lý, nhân nghĩa, giáo hóa con người. Do bậc thánh hiền đời trước khai mở.”)
“Nguyện lấy chính khí nuôi dưỡng hồn linh của các vị thánh, phàm là người cầu học trong thế gian đều có thể được chí thánh tiên hiền che chở.”
Theo tiếng nói của thiếu nữ, bóng của các đại nho dần dần ngưng tụ.
Họ đồng loạt đáp lễ Tam Thất: “Chúng ta nhất định không phụ sứ mệnh, nguyện lấy hồn làm nến, soi sáng con đường phía trước cho những người đọc sách trên thiên hạ.”
Cảnh tượng này khiến mọi người ở Quốc Tử Giám nín thở.
Xưa có đế vương lên núi thái sơn tế trời đất.
Nay có Tả Chỉ huy sứ ở Quốc Tử Giám dựng hương án phong thánh hiền!
Quốc Tử Giám của họ, văn đạo Đại Càn của họ có thánh hiền che chở rồi!!
Nhân dịp kỳ thi xuân, thánh hiền xuất hiện! Đại Càn nhất định văn đạo hưng thịnh!!
Đợi có người phản ứng lại, tò mò hỏi: “Tại sao Tả Chỉ huy sứ lại có thể phong thánh hiền vậy?”
Những người khác cũng hoàn hồn, lại phát hiện Tam Thất đã sớm dẫn người rời đi.
Cười chết, khoe thần thông trước mặt mọi người xong mà không chạy, định chờ bị vây xem sao?