Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 206.




Toàn bộ sĩ tử và khảo quan đồng loạt mất trí nhớ, chuyện này quả thực kinh thiên động địa!

Nếu không giải quyết ổn thỏa, không biết bao nhiêu người sẽ mất đầu! Kỳ thi xuân càng trở thành một trò cười!

Tam Thất và Yến Độ đều biết tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức không dám chậm trễ.

Yến Độ đột nhiên túm lấy gáy của Vệ Viêm, Vệ Viêm giật mình, liền nghe Yến Độ nói: “Đứng vững.”

Vệ Viêm còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy Tam Thất kết ấn: “Dịch chuyển tức thời, đi!”

Ba người lập tức biến mất.

Thái Việt và Tiểu Vương theo sát phía sau, người trước đột nhiên ngồi lên người Tiểu Vương, gầm lên: “Còn không mau đuổi theo! Hai người đó lại không mang theo chúng ta!”

Tiểu Vương chửi bới, ngươi là đồ tiện nhân, ngươi không phải không có chân, sao lại cưỡi lên người bản vương trơn tru thế nhỉ!

Một lát sau, trong khu thi.

Ba bóng người hiện ra từ không trung, các cấm quân kinh hãi, đồng loạt rút kiếm ra. Đợi đến khi nhìn rõ người đến, cấm quân vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không khỏi cảm thán về thần thông của Quận chúa.

Đúng là mỗi lần nhìn thấy đều phải hoài nghi nhân sinh một lần.


Vệ Chước thấy họ đến, cơ thể cũng hơi thả lỏng: “Đến cũng nhanh thật…”

Hắn vừa dứt lời đã nghe một tiếng “Ọe——”

Vệ Viêm một tay giơ cao, một tay che miệng, người bên cạnh vội vàng đưa một cái thùng gỗ, Vệ Viêm ôm thùng, ói đến không ngẩng đầu lên được.

Vệ Chước nhướng mày.

Tam Thất: “Đến nhanh quá, lệnh huynh bị trúng gió.”

“Vậy để hắn ói đi, Quận chúa mau theo ta.” Vệ Chước cũng không nhiều lời, đi trước dẫn đường, hắn nhìn Yến Độ, trong mắt lóe lên một tia khác lạ. Hắn mơ hồ cảm thấy dường như Yến Độ có gì đó khác với trước đây.

Nhưng bây giờ chính sự quan trọng, Vệ Chước cũng không có tâm tư hỏi han.

Trên đường, Vệ Chước lại kể chi tiết hơn cho Tam Thất và họ về tình hình, chuyện mất trí nhớ này lại còn có uẩn khúc khác.

“Sĩ tử và khảo quan đều nhớ tên họ của mình, chuyện đời cũng không quên, chỉ là quên hết những gì đã học trong những năm qua.” Vệ Chước gõ gõ đầu, vẻ mặt kỳ quái: “Mười năm đèn sách khổ học, một sớm lại thành kẻ mù chữ.”

“Chuyện ở Quốc Tử Giám ta và Tần Các lão đều có nghe nói nên muốn mời Quận chúa đến xem, có phải lại là con thực tuệ quỷ kia tác quái không?”

Tam Thất nhíu mày, tạm thời chưa đưa ra câu trả lời, chỉ nói: “Ta xem các sĩ tử trước đã.”

Nàng vào khu thi, không cảm nhận được khí tức của quỷ vật, trận pháp Vân Bất Ngạ bố trí cũng đều chu toàn, không có dấu hiệu tà ma xâm nhập.

Siêu sale bách hóa
Nàng và Yến Độ trao đổi một ánh mắt.


Khi đến gần lều thi, ba người dừng bước, thấy phía trước có hai cấm quân khiêng một chiếc cáng ra, trên cáng phủ một tấm vải trắng, rõ ràng đã có người chết.

Thấy vậy, sắc mặt Vệ Chước cũng không tốt, hắn bước nhanh lên vén tấm vải trắng.

Chỉ thấy trên cáng là một lão nhân tóc tai bạc trắng, hai mắt trợn trừng, miệng nôn ra máu, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo nho sinh đã giặt đến bạc màu.

“Chuyện gì vậy?”

Cấm quân khiêng cáng thở dài: “Là sĩ tử dự thi, có lẽ tuổi đã cao, gặp phải tin dữ, khí huyết không thông, một ngụm máu phun ra rồi tắt thở luôn.”

Vệ Chước nhíu mày không nói gì, xua tay, định để người khiêng sĩ tử này xuống.

“Khoan đã.” Tam Thất tiến lên, tay đặt lên trán của vị lão nhân này, nàng cúi đầu nói: “Dương thọ chưa tận, vẫn còn cứu được.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng.

Vị sĩ tử này đã tắt thở một lúc rồi!

Đúng lúc này, Tiểu Vương và Thái Việt cũng đến.

Một kiếm một chó đứng bên cạnh, Tiểu Vương có chút bất an cào cào móng vuốt.

Lão sĩ tử này quả thật dương thọ chưa tận, bình thường mà nói, Tam Thất muốn để đối phương hoàn dương không khó. Nhưng bây giờ thiên đạo vỡ nát, trật tự hỗn loạn, sổ sinh tử cũng đã tan nát cả rồi, muốn để người này hoàn dương có chút phiền phức.

Chỉ thấy Tam Thất từ trong tay lấy ra một trang sách rách, chính là trang rách của sổ sinh tử.

Mặt trước của trang rách ghi lại nửa đầu cuộc đời của Yến Độ, mặt sau là giấy trắng tinh.

“Thiếu một cây bút.” Tam Thất lẩm bẩm, nàng vừa có một ý nghĩ lóe lên trong đầu, muốn thử một lần.

Tam Thất nhìn Tiểu Vương.


Tiểu Vương lập tức đoán được Tam Thất muốn làm gì, nó cũng hưng phấn theo, Tam Tam lẽ nào muốn…

Nó cắn răng một cái, quay đầu cắn một túm lông chó từ mông mình.

Lông chó bay phất phới, bay về phía Tam Thất, Tam Thất đưa tay ra, từ đầu ngón tay nàng xuất hiện từng sợi tơ đen bao bọc lấy lông chó. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, những sợi tơ đó biến thành một cây bút.

Quyền năng làm cán, ma lực của sói thành ngòi.

Bây giờ chỉ còn thiếu một thứ nữa.

“Lấy nghiên mực đến.” Yến Độ ra lệnh cho người bên cạnh.

Các cấm quân không biết nguyên do nhưng không ai dám chậm trễ, nhanh chóng lấy nghiên mực đến.

Yến Độ vừa giơ tay lên đã nghe Tam Thất nói: “Một giọt là đủ, nhiều quá người này cũng không chịu nổi.”

“Để ta, để ta!” Thái Việt hăng hái chạy đến, nắm lấy cổ tay Yến Độ thổi một hơi.

Ngay sau đó, trên ngón trỏ của Yến Độ xuất hiện một vết cắt nhỏ. Yến Độ liếc Thái Việt, nhỏ một giọt máu vào nghiên mực rồi thu tay lại để sau lưng, ngón cái khẽ xoa ngón trỏ, trong nháy mắt vết thương đã biến mất không dấu vết.

Người khác đều không hiểu Tam Thất và Yến Độ rốt cuộc muốn làm gì.

Chỉ thấy Tam Thất cầm bút chấm nhẹ vào nghiên máu, cây bút đó như có linh tính, nuốt hết mực máu trong nghiên, tiếp theo, Tam Thất viết một dòng chữ lên trang rách của sổ sinh tử.

—— Tấn Châu, Trần Việt, dương thọ chưa tận, sắc lệnh hoàn dương.

Bút hạ xuống, mực khô.

Từng dòng chữ từ sổ sinh tử bay ra, chui vào trán của lão sĩ tử.

Mọi người chỉ thấy người vừa mới chết cứng đột nhiên hít một hơi dài, khuôn mặt vốn đã xanh xao lập tức hồng hào trở lại, còn ôm ngực ho dữ dội.


Tần Các lão dẫn người đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, ánh mắt nhìn Tam Thất càng thêm khác biệt.

“Cứ đưa người xuống an bài trước đi, nếu lại tức chết một lần nữa thì thật sự không có cơ hội hoàn dương đâu.”

Cấm quân vội vàng khiêng người xuống.

“Thần thông của Quận chúa thật cao siêu, có người ở đây, trái tim đang treo lơ lửng của lão phu cuối cùng cũng có thể an tâm một nửa rồi.” Tần Các lão thở phào một hơi dài.

“Vẫn nên xem các sĩ tử trước đã.” Tam Thất lắc đầu, không lạc quan như vậy.

Khi đến lều thi, thấy trật tự tuy chưa loạn nhưng tiếng khóc nức nở lại không ngớt, hai mắt các sĩ tử trống rỗng ngồi trong lều thi, ánh mắt xám xịt.

Có người không ngừng dùng tay đập đầu, có người nức nở không thôi.

Ánh đuốc chiếu lên mặt các sĩ tử, bóng tối lốm đốm, từng đôi mắt đẫm lệ.

Tam Thất đi hết các lều thi, lại gặp mấy vị khảo quan ‘mất trí nhớ’, vẻ mặt dần trở nên kỳ quái.

Nàng ngửi thấy một mùi vị quen thuộc.

Lúc này, Tiểu Vương lục soát xong toàn bộ khu thi vội vàng chạy đến, liên tục nháy mắt với Tam Thất.

Tam Thất dẫn con chó đến một góc không người.

Những người khác thấy vậy, tim không khỏi thắt lại.

Ngay cả Tần Các lão cũng có chút không ngồi yên được.

“Yến Thiếu tướng quân, hành động này của Quận chúa có ý gì, trong đó có chuyện gì không tiện nói rõ sao?” Tần Các lão thấp giọng hỏi.

“Chuyện liên quan đến quỷ thần, người thường biết được chưa chắc đã là chuyện tốt.” Yến Độ lắc đầu, ánh mắt rơi xuống cái chum nước không xa, đột nhiên hỏi: “Trong thời gian thi, đồ ăn thức uống của sĩ tử và khảo quan là được sắp xếp đồng nhất?”

“Đúng vậy, thời gian thi quá dài, những năm trước không thiếu sĩ tử vì tiết kiệm tiền bạc mà tự mang theo lương khô, có người vì thức ăn không tốt mà đau bụng. Hoàng thượng thương họ học hành vất vả nên đã hạ lệnh từ năm nay, đồ ăn thức uống của kỳ thi sẽ do Lễ bộ phụ trách, phát miễn phí cho sĩ tử.”


“Ngươi nghi ngờ đồ ăn thức uống có vấn đề?” Tần Các lão lắc đầu: “Lão phu đã cho người điều tra, đồ ăn thức uống không có gì bất thường. Hơn nữa ba ngày nay lão phu cũng dùng những đồ ăn thức uống này, không xảy ra vấn đề gì.”

“Trong khu thi có mấy cái giếng?”

“Hai cái.” Vệ Chước đáp trước, trong mắt lóe lên tinh quang: “Nguồn nước bên lều thi là lấy từ giếng ở cửa trước. Còn nước cho Tần Các lão và các khảo quan cùng cấm quân sử dụng đa số là giếng ở cửa sau. Các khảo quan xảy ra chuyện đều là những người phụ trách tuần tra ba ngày nay, thường ở lều thi, đồ ăn thức uống sử dụng cùng một giếng với các sĩ tử…”

“Cho nên… vấn đề nằm ở giếng cửa trước?”

Yến Độ không trả lời mà nhìn về phía Tam Thất.

Bên kia, vẻ mặt Tiểu Vương ngưng trọng: “Tam Tam, ta vừa nếm thử nước của hai cái giếng trong khu thi, nước giếng ở cửa trước mùi vị không đúng lắm…”

Tam Thất cúi đầu: “Có mùi vị của canh do Mạnh bà bà nấu đúng không?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận