Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 207.




Canh do Mạnh bà bà nấu chính là canh Mạnh Bà.

Thân phận của Mạnh bà bà là dễ đoán nhất trong ‘thôn Hoàng Tuyền’.

Tam Thất đã sớm thử suy đoán tung tích của Mạnh bà bà nhưng không có kết quả, bây giờ canh Mạnh Bà xuất hiện, trong lòng nàng sao có thể không kích động.

Trước đường Luân Hồi là canh Mạnh Bà, khiến người ta quên đi tiền duyên, dứt bỏ cố chấp. Thứ mà canh Mạnh Bà cắt đứt không đơn giản chỉ là ký ức mà còn là tình yêu, thù hận, đau khổ, thất tình lục dục và cả chấp niệm nơi lòng người.

Đối với sĩ tử ở khu thi, mười mấy năm đèn sách khổ học, hoặc là vì học vấn, hoặc là vì công danh.

Vì vậy, thứ họ quên đi chính là kiến thức đã tích lũy nhiều năm.

May mà họ uống không phải là canh Mạnh Bà nguyên bản, nếu không thì Tam Thất và mọi người giờ này phải đối mặt không phải là nhóm sĩ tử mất trí nhớ mà là một đám anh nhi rồi.

Tam Thất hít sâu một hơi, nhanh chóng đi về phía Tần Các lão, mở miệng nói: “Vấn đề nằm ở giếng nước cửa trước. Để giải quyết vấn đề của các sĩ tử không khó, ta đã để Tiểu Vương thi pháp cho cái giếng đó, chỉ cần uống nước từ giếng đó các sĩ tử sẽ hồi phục bình thường.”

Tần Các lão vội vàng để Vệ Chước cùng Tiểu Vương đi lấy nước.

Trong mắt Tam Thất nén lại sự phấn khích, chưa kịp mở miệng, Yến Độ đã nói: “Ta đã để Thái Việt đi kiểm tra nguồn nước của hai giếng trong khu thi. Giếng ở cửa sau là mạch nước ngầm, còn giếng ở cửa trước lại có nguồn gốc khác, bên dưới thông với một con sông ngầm, đầu nguồn ở thôn Đào Hoa, ngoại ô phía đông.”


Tam Thất kinh ngạc nhìn hắn, Yến Độ mỉm cười thấu hiểu.

Lòng Tam Thất dâng lên một cảm giác ấm áp, vẫn là Yến Tiểu Cửu, tâm ý tương thông với nàng, không cần nàng nhắc nhở đã giúp nàng thu thập đủ thông tin.

Ngay lập tức, hai người không còn trì hoãn, cáo từ Tần Các lão rồi rời khỏi khu thi, thẳng tiến đến thôn Đào Hoa.

Một lúc sau, Vệ Chước dẫn người lấy nước về chia cho các sĩ tử, chỉ là sắc mặt của hắn ta lại vô cùng kỳ quái.

Sau khi thấy các sĩ tử uống nước đó hắn ta quay lưng đi, hít sâu mấy hơi, tay che miệng, có dấu hiệu muốn nôn.

“Vệ thống lĩnh, sao sắc mặt ngươi không được tốt? Tần Các lão nghi hoặc: “Có phải lúc lấy nước có vấn đề gì không?”

“Không có.” Vệ Chước lắc đầu, hắn ta có thể có vấn đề gì chứ? Lại không phải hắn ta phải uống thứ nước giải dược đã làm phép kia.

Tần Các lão lại hỏi: “Vừa rồi Quận chúa họ đi vội quá, lão phu chưa kịp hỏi. Vị cẩu tiên kia có nói với ngươi, sau khi các sĩ tử uống nước giếng, khi nào mới khá lên được không?”

Vệ Chước vừa định trả lời đã nghe tiếng ọe vang trời.

Các sĩ tử đã uống nước giếng đồng loạt nôn thốc nôn tháo.

Tần Các lão giật mình.

Vệ Chước: “…Nó nói cứ nôn đi, nôn rồi sẽ khỏi.”

Quả nhiên, có một sĩ tử sau khi nôn xong liền kinh ngạc kêu lên: “Nhớ lại rồi! Kiến thức của ta đều nhớ lại rồi!!”

Nước tẩy trang
“Hu hu, kiến thức mười năm đèn sách khổ học của ta đều nhớ lại rồi, tốt quá!!”


Tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, Tần Các lão cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thán: “Không hổ là Quận chúa, ngay cả con chó nuôi bên cạnh cũng có thần thông lớn như vậy.”

Vẻ mặt Vệ Chước kỳ quái, nghĩ đến hình ảnh vị cẩu đại gia kia nhấc chân chó, thành thạo tè vào giếng…

Ừm… quả là đại thần thông.

Vệ Chước sờ sờ ngực, nơi đó treo giọt lệ quỷ mà mẫu thân hắn ta để lại.

Đúng là từ mẫu trên trời phù hộ, may mà mình đã thoát được kiếp này, mùi vị nước tiểu chó hắn ta thật sự không muốn nếm…

Các sĩ tử tuy đều đã tìm lại được ‘bộ não’ nhưng thi xuân nghiêm ngặt và quan trọng đến mức nào, xảy ra chuyện rối loạn này, kỳ thi xuân lần này e là khó mà tiếp tục. Trường thi thứ nhất có được tính không, hai trường còn lại có tiếp tục không, đều là ẩn số.

Dù kết quả thế nào, đối với các sĩ tử tham gia thi xuân lần này đều là một đòn giáng mạnh vào tâm lý và thể chất.

Tần Các lão để Vệ Chước tiếp tục ở lại khu thi, ông vội vàng vào cung diện thánh để Hoài Đế định đoạt việc này.

Thôn Đào Hoa nổi tiếng vì có những ngọn đồi hoa đào bạt ngàn.

Lúc này đã qua giờ tý, đêm khuya sương dày, lẽ ra trong thôn đã sớm tắt đèn nến, các nhà đều đã ngủ say.

Nhưng khi Tam Thất và hai người một kiếm một chó đến thôn Đào Hoa, lại thấy trong thôn tiếng người huyên náo, dân làng không những không ngủ mà còn đốt đuốc vây quanh một nhà trong thôn.

Một nam nhân to mập bị trói chặt, vẻ mặt đờ đẫn như một kẻ ngốc, dân làng chỉ trỏ, chửi bới không ngớt.

Một nữ nhân mặc áo vải thô đứng bên cạnh, là thê tử của nam nhân đó. Thấy phu quân mình như vậy, bà không những không bênh vực mà còn lộ vẻ hả hê, trên mặt và tay bà đều có vết bầm tím, rõ ràng là thường xuyên bị đánh đập.

Dân làng mắng chửi say sưa, đến nỗi có thêm ba ‘người’ một chó cũng không ai để ý.

“Tên trời đánh Lý Ngũ, đáng đời thành kẻ ngốc, cho mày đánh thê tử, lần này gặp báo ứng rồi!”


“Lão thần tiên đã nói rồi, bà lão mà thê tử Lý Ngũ cứu là quỷ thần bà bà, bây giờ thê tử Lý Ngũ có quỷ thần bà bà phù hộ, xem ai còn dám bắt nạt bà ấy…”

Tam Thất và họ trà trộn vào đám đông, nghe ngóng một hồi đã biết được đại khái sự việc.

Nam nhân bị trói tên là Lý Ngũ, là một tên du đãng nổi tiếng trong thôn, trộm gà bắt chó, cờ bạc rượu chè không thiếu thứ gì, ở ngoài vô dụng, ở nhà lại đánh thê tử.

Thê tử Lý Ngũ không có ngoại gia, tính tình lại hiền lành, quanh năm bị bắt nạt cũng không có khả năng và dũng khí phản kháng. Thời gian này Lý Ngũ không ở nhà, thê tử Lý Ngũ lên núi kiếm củi đã cõng về một bà lão.

Ban đầu dân làng cũng không để ý, thấy bà lão suốt ngày ngây ngô cười, chỉ nghĩ là bà lão nhà ai đó tuổi cao đã lẫn, bị người nhà bỏ rơi trên núi.

May mà thê tử Lý Ngũ là người tốt bụng nên đã đưa bà lão về.

Ban đầu cũng không có chuyện gì, cho đến hôm trước Lý Ngũ về nhà, thấy trong nhà có thêm một bà lão liền nổi trận lôi đình, ra tay đánh thê tử. Thê tử Lý Ngũ bị đánh gần chết, ngay cả bà lão cũng bị đánh mắng.

Dân làng cũng đã ngăn cản nhưng Lý Ngũ là một người hung hãn, ngang ngược, trong thôn cũng không ai thật sự dám gây sự, không ai muốn rước họa vào thân.

Vốn dĩ dân làng đều nghĩ thê tử Lý Ngũ và bà lão chắc là xong rồi, không ngờ qua một đêm Lý Ngũ đã biến thành một kẻ ngốc.

Sau đó có dân làng nhớ lại, đêm đó thấy thê tử Lý Ngũ bưng một nồi canh lén lút đổ xuống sông, liền có người nghi ngờ, có phải thê tử Lý Ngũ đã hạ độc Lý Ngũ không.

Với hạng người vô lại như Lý Ngũ, cho dù thật sự bị độc chết dân làng cũng chỉ thấy hả giận. Trùng hợp thay, ngày hôm sau nhà một dân làng cũng xảy ra chuyện. Thì ra đêm đó, tiểu hài tử trong nhà đã chạy đến hạ lưu con sông đó mò cá, lén nướng ăn, kết quả ngày hôm sau tỉnh dậy, ngay cả tên họ mình cũng quên mất.

Dân làng sợ hãi, đồng loạt đến nhà Lý Ngũ.

Lúc này mọi người mới biết, nồi canh đó là do bà lão kia nấu. Dân làng không biết làm sao, liền muốn trói thê tử Lý Ngũ và bà lão đi báo quan.


Đang lúc căng thẳng, trong thôn xuất hiện một vị lão thần tiên, không những chữa khỏi cho tiểu hài tử tham ăn đã quên cả tên họ mình mà còn cung kính mời bà lão đi.

Lúc đi còn cho thê tử Lý Ngũ hai mươi lạng vàng và một tấm ngọc bài, nói rằng bà đã cứu quỷ thần bà bà, kết được phúc báo thiện duyên.

Bảo bà cầm tấm ngọc bài này đến quan phủ, có thể trực tiếp bỏ tên phu quân vô lại Lý Ngũ này.

Trong đám đông vang lên một giọng nói: “Vị lão thần tiên đó có nói mình là ai không?”

Dân làng đang hưng phấn, liền trả lời: “Lão thần tiên tự xưng là Vân Hạc đạo nhân, ê, các ngươi là ai?”

Lúc này mọi người mới chú ý đến phía sau có thêm mấy người.

Sắc mặt Tam Thất và Yến Độ trở nên vi diệu.

Vân Hạc đạo nhân, chẳng phải là sư phụ của Vân Bất Ngạ sao?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận