Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 211.




Quận chúa phủ.

Tam Thất đứng dưới mái hiên, nhìn bà lão ngồi một mình trong sân, vẻ mặt đờ đẫn.

Mái tóc bà đã hoa râm, gương mặt đầy nếp nhăn hằn dấu vết thời gian, đôi mắt trong ký ức vốn luôn trong sáng và hiền từ giờ như bị một lớp màng che phủ, trở nên đục ngầu.


Tam Thất nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bà lão, sợ tiếng động quá lớn sẽ làm bà giật mình; Tiểu Vương cũng rón rén theo sau, vẻ mặt vừa kích động vừa đau buồn.

Tam Thất từ từ ngồi xổm xuống trước mặt bà lão, ngẩng đầu nhìn bà: “Bà bà ơi…”

Mạnh bà bà không có phản ứng gì, chỉ lẩm bẩm trong miệng.

Tam Thất nghe được Mạnh bà bà cứ luôn miệng niệm: Ăn canh… ăn canh…

Từ nhỏ, món nàng yêu thích nhất chính là canh ngon do Mạnh bà bà nấu.

Sống mũi Tam Thất hơi cay, gục đầu lên gối Mạnh bà bà, “Bà bà ơi, ta muốn ăn canh bà bà nấu.”

Tay bà lão đột nhiên đặt lên đầu nàng, vuốt một cái, rồi lại vuốt hai cái.

Tam Thất nhớ lại lúc nhỏ, Mạnh bà bà cũng thích vuốt đầu nàng như vậy.

Vuốt một cái, phiền não tan.

Vuốt hai cái, tự tại đến.

Vuốt ba cái, tươi cười luôn nở.

Tam Thất ngẩng đầu, nắm lấy tay bà lão.

Quỷ lực hóa thành dòng chảy nhỏ len lỏi vào cơ thể bà lão, Tam Thất cảm nhận được linh quang trong cơ thể bà đã vỡ nát thành bốn năm mảnh, bà như bị xé thành hàng triệu mảnh vụn rồi lại được dán lại với nhau.

Mảnh đông mảnh tây, thiếu mảnh này, hụt mảnh kia.

Sức mạnh của Tam Thất dần dần thấm vào cơ thể bà lão, Mạnh bà bà từ từ nhắm mắt, thiếp đi.


Tiểu Vương lúc này mới dám lên tiếng, giọng nói đè xuố.ng rất thấp: “Tam Tam, tình hình của Mạnh bà bà thế nào?”

“Không ổn lắm, linh quang vỡ nát, lộn xộn chen chúc trong cơ thể,” Tam Thất nhíu mày, nếu ví linh quang như một bức tranh ghép thì linh quang trong cơ thể Mạnh bà bà chính là những mảnh ghép lộn xộn không theo quy tắc nào, còn thiếu mất mấy mảnh.

Vừa hỗn loạn lại vừa không hoàn chỉnh.

Tiểu Vương thở dài, cũng không ngạc nhiên, cảm thán một câu: “Còn sống là may mắn lắm rồi, chỉ là nhà ta lại có thêm một đại tướng trong đội quân đầu óc không ổn.”

Hiện tại những người có đầu óc không ổn đã biết bao gồm: Điếu Điếu, Tiểu Mập.

Shopee tech zone
Tam Thất liếc nó một cái, thầm nghĩ: Có phải ngươi đã bỏ sót chính mình không?

Tam Thất bế Mạnh bà bà về phòng mình, cái bóng dưới chân nàng lay động như một dòng chất lỏng đen đặc từ từ bao bọc lấy Mạnh bà bà. Rõ ràng là một màu tối âm u quỷ dị nhưng khi bà lão chìm vào bóng tối đó vẻ mặt lại giãn ra.

Như lá rụng về cội, con thuyền cô đơn phiêu bạt đã tìm thấy bến đỗ.

Tam Thất ra khỏi phòng, đứng dưới mái hiên suy nghĩ điều gì đó.

Tiểu Vương tò mò hỏi: “Tam Tam, người đang nghĩ gì vậy?”

“Ta cảm thấy tình hình của Mạnh bà bà vừa giống lại vừa khác với Tiểu Mập và Điếu Điếu.”

“Khác ở đâu? Không phải đều là linh quang vỡ nát, đầu óc không minh mẫn sao?”

Tam Thất lắc đầu, nàng cũng không nói rõ được, chỉ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý.


Đúng lúc này, Khôi Nhất vội vàng đến: “Chủ tử, Thiếu tướng quân được khiêng về rồi.”

Khiêng?

Tam Thất lập tức di chuyển tức thời.

Bên Tướng quân phủ, Yến Thiếu tướng quân nằm trên cáng, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng yếu ớt.

Nam Tầm và Chu phó tướng đi bên cạnh không ngừng hít hà.

“Thiếu tướng quân, người cố lên, không được ngủ, tuyệt đối không được nhắm mắt…”

Tam Thất đến thấy cảnh này, trái tim đang treo lơ lửng lập tức hạ xuống, vừa định mở miệng đã đối diện với khuôn mặt khóc như chó của Nam Tầm: “Quận chúa! Người mau cứu Thiếu tướng quân, ngài ấy sắp tắt thở rồi…”

Tam Thất: Đương nhiên là tắt thở rồi, không thấy hắn đang nín thở sao.

Tam Thất ra vẻ nghiêm trọng “ừm” một tiếng, ra hiệu cho người khiêng Yến Độ vào nội thư phòng trước sau đó nàng để mọi người lui ra ngoài, kêu Tiểu Vương canh cửa.

Đi đến bên cạnh Yến Độ, Tam Thất nói: “Thái Việt, ngươi cũng canh cửa sổ.”

Bóng dáng Thái Việt xuất hiện, bất mãn nói: “Hai người lại muốn lén sau lưng ta đấu võ mồm hay là xé y phục của nhau?”

Tam Thất lườm hắn một cái, Thái Việt bĩu môi, xuyên qua cửa sổ ra ngoài.

Sau khi không còn ai khác, Tam Thất một tát vỗ vào sau lưng Yến Độ: “Còn giả vờ?”

Yến Độ mở mắt, bất đắc dĩ nhìn nàng: “Là thật sự bị đánh một trăm trượng, giả vờ chỗ nào.”

“Thân thể của huynh bây giờ có bị đánh thêm ba trăm trượng cũng không trầy một miếng da.” Tam Thất hừ nói: “Huống hồ trên người huynh còn có Quỷ Ngục giáp và chiếc nhẫn mai rùa kia, diễn quá giả rồi.”

“Giả thì có hơi giả nhưng cũng đủ để Hoàng cô trượng nguôi giận, cũng có thể khiến một số người yên lòng.” Yến Độ xoay người ngồi dậy, chỉ chỉ vào bức tường bên ngoài rồi lại chỉ vào tai mình.


Tam Thất cười khẽ: “Đúng là bị trấn áp trong nhà xí cũng không yên phận.”

Kẻ tai vách mạch rừng và không yên phận rõ ràng là thanh kiếm nhỏ trong phủ.

Vân Hạc đạo trưởng xuất hiện quá đúng lúc, vừa lộ diện đã muốn ngăn cản hôn sự của hai người, không thể không khiến người ta nghi ngờ.

“Hoàng thượng đã thu hồi mệnh lệnh rồi?”

“Hôn sự tạm hoãn.” Yến Độ miệng nói vậy nhưng lại từ trong lòng lấy ra một cuộn thánh chỉ.

Tam Thất nhận lấy mở ra xem, trên thánh chỉ viết không phải là ban hôn gì đó mà là một tờ hôn thư cầu hôn.

Dùng thánh chỉ làm hôn thư cầu hôn…

Yến Độ đến gần nàng, thấp giọng bên tai nàng: “Bên ngoài hôn sự tạm hoãn, bên trong cầu xin tiểu Thập thương tình ta, cho ta một lời hẹn đến bạc đầu được không?”

Tam Thất đẩy hắn ra, mặt không biểu cảm cuộn hôn thư lại cất đi, vẻ mặt nghiêm túc, hừ một tiếng: “Khai thật những tính toán của huynh ra trước đã, dám giấu nửa chữ cũng đánh không tha.”

Yến Độ nén cười, ho nhẹ một tiếng, cũng nghiêm túc lại.

Lần này hắn và Hoài Đế đã thẳng thắn mọi chuyện, vốn dĩ Yến Độ không muốn tạm hoãn hôn sự, nhưng phải nói Hoài Đế là vua một nước, đế vương của nhân tộc, quyền thuật mưu lược cũng không hề thua kém.

Nếu có người sau lưng muốn hủy hoại hôn sự này, không bằng thuận nước đẩy thuyền.

“Hoàng cô trượng cảm thấy hành động này của đối phương có ba ý đồ, thứ nhất, hủy hôn; thứ hai, khiến hoàng thất nghi kỵ nàng; thứ ba, giương đông kích tây.”

Tam Thất nghe đến điểm thứ ba, ánh mắt khẽ động.

“Hoàng thượng quả nhiên tuệ nhãn như đuốc.”

Chỉ dựa vào một Vân Hạc đạo trưởng muốn ngăn cản hôn sự, rõ ràng là không thể.


Chưa nói đến bản tính kiêu ngạo của Yến Độ, kháng chỉ bất tuân đã thành chuyện thường ngày. Còn Tam Thất, nàng nghe lệnh vua là vì kính phục vị minh quân Hoài Đế này, một phần khác là vì đối phương là trưởng bối mà Yến Độ vô cùng coi trọng.

Chứ nếu thật sự muốn kháng chỉ, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Yến Độ đột nhiên hỏi: “Tình hình của Mạnh bà bà thế nào?”

“Linh quang hỗn loạn vỡ nát, bây giờ thần trí của bà ấy không tỉnh táo, ngay cả ta cũng không nhận ra.” Tam Thất lắc đầu.

“Tuy không nhận ra nàng nhưng năng lực của bà ấy vẫn còn.” Yến Độ nhìn nàng: “Lý Ngũ ở thôn Đào Hoa ăn canh của bà ấy xong quên hết mọi chuyện, như một anh nhi. Các sĩ tử ở khu thi uống nước giếng có dính canh Mạnh Bà vẫn nhớ mình là ai, chỉ quên đi kiến thức đã học nhiều năm.”

“Tam Thất, nếu ta và nàng ăn canh của bà ấy thì sẽ thế nào?”

“Canh do Mạnh bà bà nấu ta đã ăn từ nhỏ đến lớn…” Tam Thất đối diện với hắn: “Trong tiềm thức ta luôn nghĩ canh Mạnh bà bà nấu không có tác dụng với ta, đó là mùi vị tuổi thơ, nên ta sẽ không chút đề phòng mà uống hết.”

Ánh mắt Yến Độ sâu thẳm: “Tình không biết từ đâu sinh, một khi đã động thì chẳng thể buông. Muốn phá một mối nhân duyên, cách nhanh và độc nhất chính là khiến người si tình… quên tình.”

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận