Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 210.




“Hoàng cô trượng.” Yến Độ đột nhiên ngẩng đầu, lời nói ở cổ họng định thốt ra nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoài Đế đột nhiên dừng lại.

Vẻ mặt của Hoài Đế mang theo sự mệt mỏi, hai bên thái dương không biết từ lúc nào đã điểm bạc, trông có vẻ già đi.

Yến Độ mím môi, giọng nói dịu đi một chút: “Lòng điệt nhi đã quyết, không phải Tam Thất thì không cưới.”


“Vậy thì ngươi không cần cưới.” Hoài Đế bình tĩnh nói: “Cùng lắm thì để tiểu Ngũ sinh thêm mấy đứa nhận một đứa làm con thừa tự dưới danh nghĩa của ngươi.”

Ngay cả Yến Độ cũng bị lời này làm cho bật cười.

Làm gì có chuyện Hoàng tử, Hoàng tôn được nhận làm con của thần tử?

Yến Độ đau đầu, với sự hiểu biết của hắn về Hoài Đế, đối phương thật sự không phải đang trêu chọc mà là nghiêm túc.

“Hoàng cô trượng đột nhiên thay đổi ý định là vì Vân Hạc đạo trưởng?”

Hoài Đế không trả lời mà hỏi ngược lại: “Trước đây Tam Thất bị nhà họ Ngu dùng một manh chiếu vứt ra khỏi cửa, là ngươi mang nàng về Tướng quân phủ, nàng làm sao mà sống lại được?”

“Viên tục mệnh kim đan mà trẫm cho ngươi không có khả năng hồi sinh người chết.”

Yến Độ nghe vậy, vẻ mặt ngược lại thản nhiên hơn, cũng đoán được Vân Hạc đạo trưởng đã nói gì với Hoài Đế.

“Hoàng cô trượng có phải cảm thấy không phải người đồng tộc thì lòng dạ ắt sẽ khác?”

Hoài Đế nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi đây là thừa nhận nàng không phải nhân tộc rồi?”

“Năng lực của Tam Thất không hề che giấu, Hoàng cô trượng chắc cũng đã có suy đoán, nàng không phải người thường.” Yến Độ không hề né tránh nói: “Những việc Tam Thất làm, cứu nước cứu dân, cho dù nàng không phải nhân tộc thì đã sao?”

“Nàng là núi cao, đáng để người ta ngưỡng mộ, nàng chịu gả cho điệt nhi là đã hạ mình.”

Hoài Đế tức giận nói: “Người và quỷ khác đường, Yến Độ! Ngươi khi nào lại trở thành kẻ vì tình mà hồ đồ đến thế? Ngay cả mạng mình cũng không cần nữa à?!”

“Nếu không có Tam Thất, cỏ trên mộ điệt nhi đã cao ba trượng rồi.”


“Lúc ngươi còn nhỏ nàng đã từng cứu ngươi. Nhưng bây giờ ngươi và nàng ở bên nhau, hai bên tương khắc, mạng của ngươi không thể có chút sơ suất nào! Trẫm quyết không cho phép ngươi lấy mạng mình ra đùa giỡn!”

Yến Độ không hề lùi bước: “Điệt nhi ra sa trường cũng là liều mạng. Tam Thất không phải địch nhân, nàng là đồng bào, là người mà điệt nhi yêu thương. Điệt nhi và nàng vốn nên ở bên nhau, sao có thể tương khắc!”

(Đồng bào: Chỉ những người cùng mặc chiến bào, ám chỉ đồng đội, chiến hữu trên chiến trường.)

“Hỗn xược!” Hoài Đế đập bàn đứng dậy, vớ lấy cái nghiên mực bên cạnh ném về phía Yến Độ.

Không ngờ Yến Độ không né không tránh, nghiên mực cứng rắn đập vào đầu hắn, máu lập tức chảy như suối.

Sắc mặt Hoài Đế đại biến, vội vàng đi xuống, vừa giận vừa lo: “Tiểu hỗn đản này, sao không né!”

Shopee tech zone
“Thái y! Mau truyền thái y!”

“Không cần truyền thái y.” Yến Độ ngăn cản, nắm lấy tay Hoài Đế, giọng nói lại dịu đi: “Hoàng cô trượng, điệt nhi biết người là quan tâm điệt nhi nên mới rối.”

“Nhưng Hoàng cô trượng cũng nên tin tưởng điệt nhi hơn một chút mới phải.”

Hoài Đế nhìn cái đầu chảy máu của hắn, đâu còn tâm trạng tranh cãi với hắn, một mực gọi thái y mau lăn đến. Lý công công ở ngoài cũng sợ hãi, định đi truyền liền nghe giọng Yến Độ từ trong vang ra: “Không cần gọi thái y.”

Hoài Đế trợn mắt nhìn: “Ngươi muốn chảy máu đến chết à? Yến Tiểu Cửu, khổ nhục kế đối với trẫm không có tác dụng! Hôm nay ngươi dù có chảy hết máu, hôn sự này cũng đừng hòng!”

“Điệt nhi chỉ muốn Hoàng cô trượng đợi xem.”


“Đợi xem cái gì?”

“Đợi xem không cần thái y đến, vết thương của điệt nhi cũng sẽ lành.”

Yến Độ tiện tay lau vết máu trên trán, Hoài Đế kinh ngạc nhìn vết thương trên đầu hắn đang lành lại, kết vảy với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Yến Độ: “Hoàng cô trượng, nếu điệt nhi cũng không phải nhân tộc, người cũng sẽ xem điệt nhi là địch nhân sao?”

Trong điện, im lặng kéo dài.

Yến Độ thấy ông lâu không nói, ngược lại còn trêu chọc: “Hoàng cô trượng có phải nghi ngờ điệt nhi bị yêu quái đoạt xá không?”

(Đoạt xá: Chiếm thân xác)

Hoài Đế buột miệng: “Cái mặt dày vô liêm sỉ của ngươi, yêu quái phương nào có bản lĩnh bắt chước được?”

Yến Độ: “…”

Hoài Đế hất tay hắn ra, chỉnh lại y phục, vẻ mặt nghiêm túc: “Yến Độ, ngươi có biết tội dối lừa vua là phải chém đầu không!”

“Thần biết tội.” Yến Thiếu tướng quân lập tức cúi đầu: “Hoàng thượng khoan hồng, xin cho thần một cơ hội tự biện hộ.”

Hoài Đế ra vẻ: “Còn không mau khai ra! Nếu không hai trăm trượng đánh đến khi ngươi ngoan ngoãn!”

Yến Độ suy nghĩ một lát, lùi lại một bước: “Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, không bằng Hoàng cô trượng tự mình xem một lần đi.”

Hoài Đế lộ vẻ nghi hoặc.

Liền nghe Yến Độ gọi: “Thái Việt.”

Ngay sau đó, bóng dáng của Thái Việt xuất hiện sau lưng Yến Độ.

Thấy Thái Việt đột ngột xuất hiện, đồng tử Hoài Đế co lại nhưng không hoảng loạn, trầm giọng hỏi: “Người này là ai?”

“Hắn là kiếm, không phải người.”


Hoài Đế: Tiện nhân?

(Không phải người: phi nhân. “Phi nhân” cùng âm với “Tiện nhân” nên Hoài Đế mới nghĩ đến “Tiện nhân”)

Thái Việt như đoán được ý nghĩ của Hoài Đế, muốn trợn mắt, nhưng nhớ ra Hoài Đế là trưởng bối Yến Độ kính trọng nên kìm lại, thế là bộ dạng trợn mắt đó trông có chút ngốc.

Yến Độ liếc hắn một cái: “Để Hoàng cô trượng xem hộp kiếm của ngươi.”

Thái Việt lẩm bẩm: “Cũng không giới thiệu ta, vừa đến đã bắt ta c.ởi đồ, Yến Tiểu Cửu ngươi c.ởi đồ tiểu Thập quen rồi phải không, sao mà thuần thục thế…”

Yến Độ: “…”

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, hắn nhất định sẽ tống thanh tiện kiếm này đến chỗ Loan Loan kia để chịu khổ chung!

Ánh mắt Hoài Đế nhìn Yến Độ, cũng như nhìn một con nghiệt súc.

Lời lẩm bẩm của Thái Việt vừa rồi ông đã nghe không sót một chữ.

Đúng là…

Lỗ m.ãng, phù phiếm, vô sỉ!

Hoàn toàn không có định lực!

Mặt của Yến Thiếu tướng quân đã bị ấn xuống đất cọ sát, sắp tóe lửa thì Thái Việt biến ra hộp kiếm, sự chú ý của Hoài Đế cuối cùng cũng được chuyển đi.

Hoài Đế càng nhìn bức đồ Thiên Địa Nhân Diệt Thế trên hộp kiếm, vẻ mặt càng ngưng trọng.

Nhưng rất nhanh ông cũng phát hiện ra trọng điểm, chỉ vào hai hòn Thiên Đạo thạch rơi xuống nhân gian và địa phủ, hỏi: “Hai hòn đá này là gì?”

Thái Việt đắc ý nhe răng: “Hòn nhỏ là ta.”


Hoài Đế ngẩng đầu, như nhận ra điều gì, kinh ngạc nhìn Yến Độ.

Yến Độ ho một tiếng, gật đầu.

Biểu cảm của Hoài Đế trong nháy mắt vô cùng đặc sắc.

Những chuyện sau đó, giải thích ra cũng thuận lợi hơn nhiều.

Hoài Đế nghe xong một hồi lâu không nói gì, lời cảnh cáo của Vân Hạc đạo trưởng trước đó dần dần bị ông vứt ra sau đầu.

Nếu theo lời của Yến Độ, hắn và Tam Thất quả thật là ‘trời sinh một cặp’, vốn nên ở bên nhau mới phải.

Chỉ có một điều Hoài Đế vẫn chưa hiểu rõ.

“Tiểu tử ngươi nói nửa ngày, tiểu nha đầu Tam Thất đó rốt cuộc lai lịch thế nào? Quỷ thần ở địa phủ sao đều nghe nàng chỉ huy?”

Yến Độ khẽ nói: “Người ở nhân gian xếp thứ mấy thì nàng ở địa phủ cũng như vậy.”

Hoài Đế im lặng một lúc lâu, thở ra một hơi dài rồi trầm giọng nói: “Đúng là tiểu tử ngươi trèo cao rồi.”

Yến Độ: “…Vâng.”

Hoài Đế tiếp tục tung dao, cười khẩy: “Chẳng trách tiểu tử ngươi tính tình vừa thối vừa cứng, thì ra là một hòn đá cứng đầu.”

“Năm đó phụ thân ngươi muốn đặt tiểu danh cho ngươi là Thạch Đầu, bị mẫu thân ngươi chê khó nghe, không ngờ lại trúng phóc. Ngươi không nên gọi là Yến Tiểu Cửu mà nên gọi là Yến Thạch Đầu mới phải…”

Yến Độ: Lão nhân gia này đúng là nhỏ mọn, bây giờ tìm được cơ hội là phải trêu chọc hắn.

“Hoàng cô trượng… vậy chuyện cầu thân…”

Hoài Đế liếc hắn một cái: “Vội gì, đi chịu một trăm trượng trước đã.”

“Bây giờ ngươi da dày thịt mập chịu đòn tốt, trẫm cũng không cần phải nương tay nữa, đã không đánh chết được thì cứ đánh cho chết đi sống lại. Những lần nợ trước bây giờ tính sổ luôn, đi lĩnh phạt đi.”

Yến Độ: ??


Không phải, người tính sổ còn cộng dồn nữa sao?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận