Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 231.




Đuôi mắt Phục Thành ánh lên một vệt đỏ tươi, tựa như máu tươi sắp nhỏ giọt, càng làm cho gương mặt yêu dị của hắn thêm phần quỷ quyệt.

“Lời này của Tiểu Hồi không giống dáng vẻ đã đoạn tình với hắn đâu.” Giọng hắn khàn đặc mang theo một tia run rẩy khó nhận ra.

Sắc mặt Tam Thất bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo như đầm sâu: “Sao thế? Ngươi nghi ngờ thủ đoạn của mình hay là không tin vào năng lực của Lân Diễm? Một khi đã chịu gạt bỏ hiềm khích trước đây để hợp tác với hắn thì bát canh Mạnh Bà có thêm gia vị đó hiệu quả ra sao, ngươi phải là người rõ hơn ai hết.”


Nàng hơi ngước mắt, nhìn thẳng vào hắn: “Phục Thành, đừng tự lừa mình dối người, cũng đừng phụ sự thẳng thắn của ta đối với ngươi.”

Vẻ mặt Phục Thành có thoáng chốc hoảng hốt. Giây phút này, Tam Thất dường như trùng khớp với vị Luân Hồi Ngục chủ vĩnh viễn lạnh lùng xa cách trong ký ức. Nàng của khi xưa không hiểu tình ái, như một khối ngọc lạnh không tì vết; nàng của bây giờ đã hiểu, nhưng lại chọn cách lấy thân nhập cuộc, dệt nên một tấm lưới mà hắn không thể từ chối, ép hắn trở thành một con bạc trong ván cược lớn này.

Cược chính là trái tim của nàng.

Rõ ràng là một ván cược năm ăn năm thua, nhưng tại sao… hắn luôn cảm thấy kết cục đã sớm được định đoạt? Tựa như có một bàn tay vô hình đã sớm đặt xuống nước cờ cuối cùng trên bàn cờ vận mệnh.

Nhưng hắn có thể từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này không?

Dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, dù đã định trước sẽ thua cả ván cờ, lựa chọn của hắn cũng sẽ vĩnh viễn chỉ có một.

“Ta cược.” Giọng Phục Thành trầm thấp mà cố chấp, trong mắt dâng trào tà khí, như ngọn quỷ hỏa cháy lên từ vực sâu, “Nhưng vẫn không công bằng, Tiểu Hồi. Dù nàng không còn yêu hắn nhưng cũng chẳng đến mức chán ghét hắn.”

Hắn chậm rãi đến gần, hơi thở lạnh lẽo âm u như rắn: “Nhưng với ta, e rằng nàng vẫn còn hận, còn chán, còn ghê tởm đúng không?”

 

“Cũng khá tự biết mình đấy.” Tam Thất cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như dao. “Nào là tìm thế thân, nào là bày ra cái trò Luân Hồi giáo, còn ngược đãi và giam cầm Đại Vương của ta.”

Giọng nàng mỉa mai, chữ chữ như dao: “Phục Thành, không phải ai cũng như ngươi, có thể xem việc bị ngược đãi là một loại hưởng thụ. Chẳng làm được việc gì nên hồn, lại còn vọng tưởng được người khác yêu thích? Ngươi có bệnh nhưng ta thì không.”

Đôi mắt nam nhân khẽ nheo lại, nhưng trên mặt lại ửng lên một vệt hồng quỷ dị. Những lời mắng chửi thẳng thừng không chút lưu tình ấy dường như mỗi câu đều có thể lay động những dây thần kinh hưng phấn trong cơ thể hắn, khiến toàn thân hắn run rẩy không ngừng.


Tam Thất lạnh lùng nhìn bộ dạng này của hắn, ký ức ùa về như thủy triều. Nàng của quá khứ ghét nhất chính là điểm này của Phục Thành – giống như một tên điên hết thuốc chữa, càng đánh mắng ngược lại hắn càng hưng phấn, dường như đau đớn và sỉ nhục chính là dưỡng chất để hắn tồn tại.

Cho nên sau này nàng đã chọn cách làm như không thấy, tránh đi thật xa, ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt không ban cho.

“Lâu rồi không gặp,” giọng Phục Thành trầm khàn, mang theo vài phần say sưa, “Giọng Tiểu Hồi mắng người vẫn êm tai như vậy.” Hắn liế.m khóe môi, như đang thưởng thức lại một món mỹ vị trân quý nào đó. “Tuy ta còn muốn nghe nàng mắng thêm vài câu, nhưng sợ sẽ càng khiến nàng thêm chán ghét.”

Hắn ngừng lại một chút, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Có lẽ nàng không tin, nhưng sự xuất hiện của Luân Hồi giáo đó tuyệt đối không phải do ta chỉ thị.”

“Ta tin.” Tam Thất trả lời dứt khoát, không chút do dự.

Phục Thành hiếm khi sững sờ, sự si mê trong mắt bị thay thế bởi một tia kinh ngạc: “Nàng… tin ta?”

“Ngươi quả thật là một tên quỷ điên biến t.hái hết thuốc chữa.” Giọng Tam Thất bình tĩnh, nhưng từng chữ như dao. “Nhưng ngươi từ trước đến nay rất tự phụ và kiêu ngạo, coi trọng nhất hai chữ ‘công bằng’.”

Ánh mắt nàng khẽ chuyển, dường như đang hồi tưởng: “Trong quá khứ, rất nhiều quỷ thần ở địa phủ đều lập miếu ở nhân gian để hưởng thụ hương hỏa thờ cúng, chỉ có ngươi là khinh thường việc này nhất.”

Kiếm tiền ngay
“Phàm những ai tín ngưỡng ngươi, ắt sẽ được ngươi che chở; phàm những ai thờ cúng ngươi, ắt sẽ được ngươi đáp lại. Ngươi chưa bao giờ hưởng không hương hỏa nhân gian, đó là gốc rễ của ngươi, cũng là đạo tâm của ngươi.”

Tam Thất ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt như đuốc: “Sở Hồi lập ra một Luân Hồi giáo giả tạo, hãm hại nhân mạng, lừa gạt hương hỏa. Ngươi có thể không quan tâm đến tính mạng của phàm nhân nhưng tuyệt đối không dung thứ cho kẻ nào mượn danh nghĩa của ngươi để làm những chuyện bẩn thỉu.”


Nàng dừng lại, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo: “Tây Phương Quỷ Đế, tay cầm quỷ xứng phán xét nhân quả nghiệp báo, trong mắt không dung được một hạt cát. Mà năng lực của Lân Diễm có thể che lấp nhân quả, cho nên ngươi và hắn trời sinh tương khắc, vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình.”

Tam Thất nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt như có thể nhìn thấu tất cả: “Mắt ta không mù. Là thủ đoạn của Lân Diễm hay là do ngươi chỉ thị ta tự có phán đoán.”

Nụ cười bệnh h.oạn trên mặt Phục Thành dần thu lại, hắn nhìn Tam Thất thật sâu.

Tại sao hắn lại yêu nàng một cách không chút do dự như vậy?

Có lẽ chính là vì nàng luôn có thể dễ dàng nhìn thấu hắn, giống như bóc từng lớp vỏ bọc ngụy trang của hắn ra, chạm thẳng đến nơi sâu thẳm nhất của trái tim vặn vẹo kia.

“Con mèo lớn đó đang được nuôi trong quỷ vực của ta, ta sẽ trả nó lại cho nàng.” Giọng Phục Thành nhẹ đến mức gần như không nghe thấy. “Nhưng không phải bây giờ.”

Sắc mặt Tam Thất lãnh đạm, giọng điệu bình tĩnh: “Vậy thì nuôi cho tốt vào, ngươi nợ nó.”

Phục Thành cười khẽ, trong tiếng cười mang theo vài phần tự giễu: “Thật quá đáng, Tiểu Hồi. Nàng biết rõ ta ghen tị với nó đến nhường nào…”

“Ngươi ghen tị là vì ngươi lòng dạ hẹp hòi, ta và Đại Vương có lỗi gì?” Tam Thất từng chữ như dao, đâm thẳng vào tim hắn. “Lẽ nào ngươi còn mong ta sẽ thông cảm cho ngươi?”

Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lạnh lẽo: “Phục Thành, thật ra ngươi rõ hơn bất cứ ai, tại sao ta lại ghét ngươi.”

“Ta ghét cái gì, chán cái gì, ngươi rất rõ. Nhưng ngươi cứ tái phạm mãi, tại sao chứ?” Giọng nàng bình tĩnh nhưng mang theo sự sắc bén không cho phép nghi ngờ. “Miệng thì luôn nói thích, nói ngưỡng mộ, nhưng chẳng qua chỉ là tự mình nói cho mình nghe mà thôi. Ngươi mãi mãi đặt niềm vui nỗi buồn của bản thân lên hàng đầu.”

“Thích một người không nhất thiết phải hy sinh tất cả nhưng tuyệt đối không phải chỉ biết ích kỷ. Thay vì nói ngươi yêu ta chi bằng nói ngươi đang làm hài lòng chính mình.”

Nàng dừng lại, giọng điệu đột nhiên trở nên đầy ẩn ý: “Biết tại sao năm đó ta lại đồng ý hôn ước với ngươi không?”


Sắc mặt Phục Thành đột nhiên trắng bệch, như bị rút cạn đi toàn bộ huyết sắc. Nội tâm hắn xoắn lại thành ngàn sợi dây, biết rõ đáp án sẽ khiến hắn máu chảy đầm đìa nhưng vẫn không kìm được mà muốn biết.

“Tại sao?” Hắn nghe thấy giọng nói của chính mình, khàn đến không ra tiếng.

“Chẳng phải ngươi đã sớm tự mình đưa ra câu trả lời rồi sao?” Giọng Tam Thất vang lên khe khẽ, nụ cười như tơ, nhẹ nhàng quấn chặt lấy tâm khảm hắn, “Dù ta đồng ý gả cho ngươi, ngươi vẫn sẽ… hủy hôn.”

Nàng hơi nghiêng người: “Tại sao vậy? Là thật sự vì ta không yêu ngươi, hay là vì… ta không giống như ngươi tưởng tượng, không đạt được kỳ vọng của ngươi?”

“Phục Thành, ngươi quá muốn kiểm soát tất cả.” Giọng nàng nhẹ nhàng vang lên: “Nhưng mà, yêu ai, không yêu ai, xưa nay chẳng phải điều có thể cưỡng cầu, càng không thể kiểm soát.”

Tam Thất nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện một tia cảm xúc phức tạp: “Ta thấy phiền ngươi, nhưng chưa đến mức căm hận, cũng không hẳn là ghét bỏ. Cho nên, đừng nói với ta mấy chuyện công bằng hay không công bằng.”

Giọng nàng nhẹ như tiếng thở dài: “Chuyện tình cảm xưa nay không có trước sau, cũng chẳng bao giờ nói đến công bằng.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận