Ván cờ nhắm vào Phục Thành này, ngay từ đầu đã là một dương mưu.
(Dương mưu: hỉ một kế hoạch công khai, minh bạch, trái ngược với “âm mưu”– tức kế hoạch bí mật, ngầm tính toán)
Có lẽ những lời nói sắc như dao của Tam Thất quá bén nhọn, Phục Thành hiếm khi thu lại bộ dạng âm u bệnh hoạ.n của mình, lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ.
Tam Thất nghe hắn nói muốn theo mình về Quận chúa phủ cũng không ngăn cản.
“Sở Hồi không biết ta đã vào kinh thành.” Phục Thành cười tủm tỉm nói, trong mắt lóe lên một tia thích thú. “Tiểu Hồi nếu muốn giết nàng ta để trút giận có thể ra tay bất cứ lúc nào.”
“Dù sao cũng là muội muội giả của ngươi, làm thế thân cho ngươi bao nhiêu năm, ngươi vứt bỏ nàng ta cũng dứt khoát thật đấy.” Giọng Tam Thất lãnh đạm, như đang bàn về một chuyện không quan trọng.
“Tiểu Hồi cũng nói rồi, con quỷ ta đây coi trọng nhất hai chữ công bằng.” Phục Thành lười biếng dựa vào thành xe, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai. “Nàng ta hủy ước trước, ngấm ngầm cấu kết với Lân Diễm, sao có thể trách ta lật mặt vô tình?”
Nói xong, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Tam Thất một lúc rồi đột nhiên cười khẽ: “Tiểu Hồi không giết nàng ta, e là còn có nguyên nhân khác nhỉ?”
“Lân Diễm làm việc thích nhất là vừa khoe vừa giấu, hắn chọn món hàng giả này tất nhiên còn có mưu đồ khác.” Tam Thất thờ ơ nói, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. “Ta không có kiên nhẫn chờ những nước cờ sau của hắn lần lượt xuất hiện, chi bằng dùng lửa lớn sắc thuốc, ép hắn phải dùng hết các chiêu trò.”
Phục Thành không biết đã nghĩ đến điều gì, khẽ cười thành tiếng.
Tam Thất liếc nhìn tên quỷ này một cái, cũng không hỏi hắn đang cười cái quỷ gì.
…
…
Đến Quận chúa phủ, Tam Thất đi thẳng vào trong, Phục Thành như hình với bóng theo sau nàng. Tuy nhiên, mọi người trong phủ dường như không nhìn thấy hắn, mặc cho hắn tự do đi lại trong viện.
Đi qua hành lang quanh co, xuyên qua cửa hoa rũ, vừa bước vào nội viện, một bóng thú mang theo gió tanh và sát khí lao thẳng về phía Phục Thành!
Miệng thú khổng lồ há to, nanh vuốt sắc nhọn, thế như muốn một ngụm cắn nát đầu Phục Thành. Tuy nhiên, nanh vuốt dừng lại cách mặt Phục Thành một tấc lại bị một luồng sức mạnh vô hình kẹp chặt, không thể tiến thêm một phân nào.
Phục Thành cười lười biếng, trong mắt lóe lên một tia trêu chọc: “Con chó chặn đường này vẫn nóng nảy dễ nổi cáu như vậy nhỉ, chỉ là cách tiếp khách này thật sự thiếu lễ độ.”
“Bản vương cắn chết ngươi!” Tiểu Vương trừng mắt giận dữ, giữa hai hàm răng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thề phải xé xác tên khốn này thành từng mảnh.
Phục Thành bĩu môi, quỷ lực cuồn cuộn đột nhiên bùng phát, hất văng Tiểu Vương ra xa mấy trượng. Nhưng thân hình Tiểu Vương lượn một vòng trên không lại lần nữa ầm ầm lao tới! Cùng lúc đó, Tiểu Mập nhảy vọt lên, vô số mũi tên nước như mưa trút xuống Phục Thành.
Tam Thất làm như không thấy, lười biếng ném lại một câu: “Dám làm hỏng một cọng cỏ trong phủ của ta, ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Sức mạnh dư chấn từ các đòn tấn công vốn sắp lan đến cây cỏ kiến trúc, trong nháy mắt bị một luồng quỷ lực bao bọc, tiêu tán vào hư không. Phục Thành bị hai mặt giáp công nhưng vẫn ung dung tự tại, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi mà hỏi một cách ai oán: “Bọn họ làm hỏng thì tính cho ai?”
“Tính cho ngươi.” Tam Thất không quay đầu lại, đi thẳng về phía nhà kho củi.
Phục Thành nheo mắt, giọng điệu có vài phần tủi thân: “Thiên vị.”
Tiểu Mập chửi ầm lên: “Tên khốn Thành nhà ngươi mà cũng đòi có được trái tim của đại lão à? Đi ăn phân đi!”
Tiểu Vương gầm lên: “Nói nhảm với hắn làm gì, khô máu với hắn đi! Giao Đại Vương ra đây cho ta!”
Đồ hiphop trẻ em
Nhà kho củi ở sân sau nằm sát nhà xí, trong không khí thoang thoảng một mùi khó tả.
Tam Thất bịt mũi, tay phải quấn một vòng băng vải, đầu ngón tay khẽ búng, kết giới bao phủ nhà xí vỡ tan.
Một bóng người la hét inh ỏi lao ra.
“Hu hu hu oa oa oa! Ta bẩn rồi! Ta không còn trong sạch nữa!!!”
Tam Thất khẽ nhíu mày, một luồng quỷ lực chém ra, giữ đối phương đứng yên tại chỗ. Nàng khẽ động tâm niệm, nước trong chum nước bên cạnh như một con rắn linh hoạt trườn ra, xối thẳng lên người kẻ đó.
Loan Loan bị xối nước ướt như chuột lột, ánh mắt đầy ai oán: “Mẫu thân, người nhẫn tâm quá đi~”
Sắc mặt Tam Thất vô cảm: “Biến về nguyên hình.”
Lời vừa dứt, như một sắc lệnh. Loan Loan lập tức hóa thành một luồng hắc quang, biến về nguyên hình Diêm Nguyệt Mặc Kiếm, bay vào tay Tam Thất.
Ngay khoảnh khắc nắm lấy thanh mặc kiếm, Tam Thất nhíu chặt mày.
Một mùi hôi thối kinh khủng vô hiệu hóa mọi phòng ngự, xộc thẳng lên tâm trí. Tam Thất nhắm mắt ngưng thần, đứng yên tại chỗ một lúc. Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt nàng thoáng hiện một vẻ phức tạp.
Giọng nói líu ríu của Loan Loan vang lên trong đầu nàng: “Mẫu thân, người đã đánh con rồi đó, không thể đánh phụ thân nữa đâu nha~”
“Ta không phải mẫu thân của ngươi.” Tam Thất xách thanh mặc kiếm đi ra ngoài, giọng điệu lạnh lùng. “Ta không đánh, ngươi đánh.”
Trong nội viện, một quỷ, một chó, một cá đang đánh nhau hăng say, quỷ khí, tên nước và bóng thú đan vào nhau, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Một thanh mặc kiếm xuất hiện từ trên không, như sấm sét chen vào giữa trận chiến, trong nháy mắt phá vỡ thế giằng co.
Mặc kiếm cắm sâu vào đất ba tấc, thân kiếm run rẩy, phát ra tiếng la hét om sòm: “Đầu! Đầu của con cắm và.o trong đất rồi!”
Phục Thành tiến lên, nhẹ nhàng rút thanh mặc kiếm ra, phủi phủi đất trên mũi kiếm, giọng điệu dịu dàng đến mức quỷ dị: “Được rồi, được rồi, nữ nhi ngoan không khóc.”
Hắn cúi đầu nhìn cái hố do thanh mặc kiếm tạo ra, đám cỏ xung quanh đã bị quỷ khí hun đến cháy đen, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tam Thất, giọng điệu vô tội: “Cái này… chắc không thể tính là của ta được nhỉ?”
“Kiếm của ngươi, ngươi nói nên tính của ai?” Tam Thất lạnh lùng hỏi lại.
Khóe môi Phục Thành hơi cong lên, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt: “Loan Loan gọi nàng là mẫu thân đó nha.”
Tam Thất im lặng không nói. Bên cạnh, Tiểu Vương và Tiểu Mập rõ ràng vẫn chưa đã ghiền, bất bình la lối: “Tam Tam, đừng nói nhảm với hắn nữa! Xử chết hai phụ tử nhà này đi!”
Tam Thất phẩy tay, Tiểu Vương và Tiểu Mập lúc này mới miễn cưỡng im lặng.
Nàng nhìn chằm chằm Phục Thành, mày nhíu chặt, giọng điệu chậm rãi: “Vốn dĩ ta định để hai phụ tử các ngươi tàn sát lẫn nhau, để nữ nhi bảo kiếm của ngươi cho ngươi một trận ba kiếm sáu lỗ.”
Phục Thành đưa Loan Loan về phía trước, cười rạng rỡ: “Này, bây giờ cũng được mà.” Hắn nhún vai một cách thờ ơ, như thể việc Tam Thất muốn đâm dao vào người hắn là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Loan Loan lẩm bẩm: “Phụ thân à, thu liễm cái khí chất biến thá.i lại đi, đã nói bao nhiêu lần rồi, cái nết này của phụ thân một ngày không đổi thì muôn đời cô độc đó…”
“Con lại lắm lời rồi.” Phục Thành vung vẩy thanh loan kiếm trong tay, ngay sau đó, thanh kiếm thoát khỏi sự khống chế của hắn, hóa thành hình dạng một tiểu cô nương, nhanh nhẹn như vượn trèo lên lưng hắn. Tiểu cô nương chống tay một cái, trực tiếp ngồi lên cổ Phục Thành.
Phục Thành tự nhiên tóm lấy hai chân đang đung đưa của tiểu cô nương để tiểu cô nương không bị ngã xuống, động tác thuần thục như đã quen, rõ ràng trước đây đã không ít lần bị cưỡi.
Tiểu Vương có chút không hiểu, kế hoạch ban đầu của Tam Tam không phải là sẽ xử đẹp tên rùa Phục Thành này sao? Sao lại không đánh nữa?
“Hôm qua hạ dược ta, khiến ta quên tình. Hôm nay lại giấu giải dược trên thân kiếm của Loan Loan, khiến ta nhớ lại.” Tam Thất chậm rãi lên tiếng, giọng điệu mang theo vài phần ý vị sâu xa: Giọng nàng nhàn nhạt, nhưng mang theo ẩn ý sâu xa:
“Không làm tiểu nhân nữa, muốn làm quân tử rồi à?”