Phục Thành cuối cùng cũng được đối đãi như một vị khách bình thường, uống được chén trà mà khách đến nhà nên có.
Chỉ là trà hơi cũ, nước cũng chưa đun sôi hẳn, vào miệng vừa đắng vừa chát khó nuốt, nhưng hắn không để tâm.
“Tiểu Hồi cũng nói rồi đấy, ta và Lân Diễm sinh ra đã không đội trời chung, hễ có cơ hội, nhất định sẽ băm vằm đối phương thành trăm mảnh.” Phục Thành cười khẽ, lại nhấp một ngụm trà, vụn trà dính đầy miệng. Hắn mím môi, đẩy chén trà đến trước mặt Loan Loan, “Nước do mẫu thân con tự tay pha đó, uống đi, đừng lãng phí.”
Đôi mắt to của Loan Loan trợn đến mức lệch thành mắt lớn mắt nhỏ, trong lòng thầm mắng: Tên phụ thân bất hiếu này, dám bắt mình uống cặn trà thừa ư?
Tam Thất gõ ngón trỏ lên bàn, giọng điệu lạnh nhạt: “Nói vào trọng tâm.”
Phục Thành lười biếng tựa vào ghế bành, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, chậm rãi nói: “Gã đó giương cao ngọn cờ ‘không phá thì không lập’ để diệt thế, nói trắng ra, chẳng qua là thèm muốn ngôi vị chí tôn.”
“Hắn muốn hủy đi Thiên Đạo thạch tên Yến Độ kia, ta rất vui lòng thấy chuyện đó xảy ra. Nhưng thứ hắn thực sự muốn lại là sức mạnh của Tiểu Hồi nàng, điểm này ta không thể dung thứ.”
“Hắn dùng chuyện khiến nàng ‘quên tình’ để dụ dỗ ta, không thể không nói, ta quả thực đã động lòng.” Giọng Phục Thành trầm xuống.
“Trong chén canh Mạnh Bà đó có quỷ lực của ta, cũng có thần thông của hắn. Miệng hắn thì nói chỉ có như vậy mới khiến nàng không chút nghi ngờ, hừ…” Phục Thành cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên thái dương, “Ta yêu đến lú lẫn chứ không phải không có não.”
Dứt lời, trên bàn đá xanh bỗng dưng xuất hiện một chén canh, chính là một chén canh Mạnh Bà.
…
Tiểu Vương nhìn chén canh chằm chằm như hổ rình mồi, như thể đối mặt với đại địch.
Phục Thành thản nhiên nói: “Chén canh Mạnh Bà trước đó bưng cho nàng chỉ có quỷ lực của ta, còn trong chén này có dấu tay của Lân Diễm.”
Tam Thất bưng chén canh lên, cẩn thận ngửi. Tiểu Vương căng thẳng hỏi: “Tam Tam, ngửi ra manh mối gì không?”
Tam Thất lắc đầu: “Không một dấu vết.” Nàng ngước mắt nhìn Phục Thành, ánh mắt sắc bén: “Thực lực của Lân Diễm đã hồi phục được bao nhiêu?”
Phục Thành lắc đầu: “Không biết. Lúc đến gặp ta hắn đội một lớp da người, tỏ ra khá thảm thương, nhưng ta lại thấy hắn đang giấu đầu hở đuôi. Nàng cũng biết xưa nay hắn rất giỏi giả vờ.”
Tam Thất đăm chiêu: “Vậy nên ngươi thuận nước đẩy thuyền, giả vờ hợp tác với Lân Diễm, không tốn một binh một tốt đã khiến hắn tự mình đưa Mạnh bà bà về bên cạnh ta.”
Phục Thành nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt rực lửa, như một con ác thú đang cố ghìm nanh vuốt chờ đợi được khen thưởng.
Nhưng Tam Thất nào có thể để hắn được như ý, nàng thu lại ánh mắt, cười khẩy một tiếng: “Sở Hồi kia lớn lên ngay dưới mí mắt ngươi, vậy mà cũng bị Lân Diễm mua chuộc, Phục Thành, ngươi kém thật đấy.”
Khóe mắt Phục Thành giật giật, mím chặt môi: Hừm, mắng thật thâm, lại còn khiến hắn chẳng sung sướng chút nào.
Tiểu Vương nghe từ đầu đến cuối, cố gắng để hiểu nhưng cuối cùng quyết định từ bỏ.
Nó không muốn hành hạ bộ não của mình, bèn hét lên oăng oẳng: “Vậy giờ tình hình là sao? Tam Tam sẽ không hoàn toàn tin tưởng tên biến t.hái chết tiệt này chứ! Không được, không được! Tên biến th.ái này chỉ có đánh gãy tay chân trói lại mới ngoan ngoãn được thôi!”
“Hắn và chúng ta vốn không phải người một đường, ta không tin hắn sẽ ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta như vậy!”
Phục Thành liếc Tiểu Vương, trong mắt không hề che giấu sự giễu cợt: “Đúng là chó, tuy không có não nhưng trực giác lại mạnh.”
Tiểu Vương nổi giận: “Câm miệng! Bản vương cần ngươi khen à?!”
Giày nam nữ
Loan Loan liếc nhìn, dù bịt miệng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Phục Thành cũng cười, Tam Thất kéo Tiểu Vương về bên chân mình, ngăn nó tiếp tục làm trò mất mặt.
Phục Thành khẽ nghiêng người, nhìn thẳng vào Tam Thất: “Ta biết Tiểu Hồi ghét ta, giận ta, đặt viên châu quyền năng của nàng vào cơ thể Sở Hồi đúng là một quyết định ngu xuẩn. Thuận nước đẩy thuyền đưa Mạnh Bà về bên nàng cũng chỉ là để bù đắp và lấy lòng.”
“Nếu không phải sợ bị nàng hoàn toàn ghét bỏ, chén canh Mạnh Bà đã thêm gia vị kia, có lẽ ta đã mặc kệ để nàng uống rồi.”
“Ta xưa nay chưa từng là quân tử, vậy nên nếu Tiểu Hồi muốn ta phối hợp hành động thì phải cho ta chút lợi lộc mới được.”
Tiểu Vương kinh ngạc: “Đúng là một con quỷ mặt dày vô sỉ!”
Tam Thất khẽ nhấc ngón tay, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi muốn lợi lộc gì?”
Phục Thành rướn người về phía trước, lại gần nàng, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm: “Thành thân với ta.”
Câu “Ngươi đang mơ ăn phân à”
của Tiểu Vương buột miệng thốt ra, nó lập tức định biến về nguyên hình, cạp thẳng vào cái não quỷ của Phục Thành một phát.
Tam Thất ấn đầu nó xuống, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta từ chối.”
Nàng nhìn thẳng vào Phục Thành, giọng điệu không một gợn sóng: “Trực tiếp quyết chiến sinh tử đi.”
Phục Thành lộ vẻ đau đầu, cười như không cười: “Nàng lại ăn vạ rồi, nàng biết rõ, ta không thể nào động thủ một mất một còn với nàng.”
“Đó là chuyện của ngươi.” Tam Thất gật đầu, “Dù sao ta cũng không có gánh nặng gì.”
Phục Thành im lặng, một lúc sau hắn khẽ nói: “Vậy ta đổi lợi lộc khác, ở bên ta một lát.”
“Không.”
Phục Thành cười, trong mắt có vài phần bất đắc dĩ: “Cho ta chút cơ hội mặc cả chứ.”
“Phục Thành, đừng lúc nào cũng tự tìm mất mặt.” Giọng Tam Thất có vài phần chán ghét, “Hoặc là ngươi cam tâm cấu kết với Lân Diễm đến cùng, hoặc là ngươi ngoan ngoãn hợp tác với ta. Ta không có thời gian chơi với ngươi cái trò chơi nhàm chán đứng núi này trông núi nọ, ngồi tại chỗ ra giá này.”
Tam Thất nói xong liền đứng dậy.
“Ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ.” Giọng nàng bình tĩnh nhưng lại mang theo sự quyết đoán không cho phép nghi ngờ, “Ba ngày sau, hoặc là bạn, hoặc là tử địch.”
Tam Thất vừa đi khỏi, Tiểu Vương và Tiểu Mập lập tức đồng loạt trợn trắng mắt, bốn cái chân mà tạo ra khí thế như tám cái chân, ánh mắt sắc như dao có thể rạch mười bảy mười tám cái lỗ trên áo bào của Phục Thành.
“Phụ thân ơi—” Loan Loan kéo dài giọng, dùng ngón cái và ngón trỏ làm một khe hở nhỏ như hạt vừng, “Chỉ cần phụ thân bớt đi một tí tẹo sự b**n th** thôi thì ánh mắt mẫu thân nhìn phụ thân cũng không đến nỗi như nhìn cục đá trong hố xí đâu!”
Phục Thành chuẩn xác véo lấy cái miệng nhỏ đang lải nhải không ngừng của tiểu nha đầu, động tác thành thạo như đã diễn tập cả ngàn lần:
“Con lắm lời rồi.”
“Còn nữa, bây giờ kẻ bị tẩm ướp chính là con đấy.”
Loan Loan xấu hổ hóa giận, má phồng lên như cá nóc, trong họng phát ra những tiếng gầm gừ lí nhí. Tuy không biết cụ thể mắng cái gì nhưng nhìn cái điệu nàng ta dậm chân điên cuồng đến mức gạch xanh nứt ra như mạng nhện thì chắc chắn là rất bậy rồi.
Phục Thành nhìn về hướng Tam Thất biến mất, bỗng lẩm bẩm: “Con nói xem Tiểu Hồi đi đâu rồi?”
Gương mặt tuấn tú của hắn dần méo mó, lại hiện lên vẻ điên cuồng dữ tợn: “Chẳng lẽ đi tìm tên Yến Độ kia rồi?”
Loan Loan trợn trắng mắt.
Nói thừa!
Vốn dĩ mẫu thân đã quên tình, có lẽ còn liếc phụ thân một cái, bố thí cho vài câu.
Ai bảo phụ thân không làm tiểu nhân cho đàng hoàng, cơ hội trời cho lớn như vậy để phụ thân đi tranh đi giành, phụ thân tự mình vứt bỏ, giờ lại hối hận cái gì?
Phục Thành nghiến răng nghiến lợi: “Sai lầm rồi, lúc nãy đòi lợi lộc, đáng lẽ nên để Tiểu Hồi uống thêm một chén canh Mạnh Bà nữa.”
“Bây giờ đi mặc cả lại còn kịp không?”
“Hay là… dứt khoát giết cái tên Yến Độ kia luôn nhỉ……”
Loan Loan liếc xéo hắn: “Vậy phụ thân đi đi.”
Phục Thành bỗng dưng im bặt.
Một lúc lâu sau hắn nhếch mép.
“Ta không muốn bị nàng hoàn toàn ghét bỏ.”
Loan Loan lộ vẻ kinh hãi: “Phụ thân à… nếu người sớm biết điều thế này thì đâu ra nông nỗi hôm nay chứ?”
“Phụ thân đúng là… đầu óc sao đột nhiên lại bình thường thế hả?”