Sau khi địa phủ sụp đổ chỉ còn lại con đường âm dương.
Phế tích Địa Phủ treo ngược trên đường âm dương, sương mù dày đặc bao phủ khắp cả con đường. Từng sợi sương trắng tựa như hàng vạn cánh tay tái nhợt, vừa là xiềng xích cũng vừa là lá chắn, bao bọc lấy những mảnh tàn của địa phủ, tựa như đang nắm giữ chút mầm mống cuối cùng.
Trong từ đường Nương Nương, Huyết Trì Nương Nương dùng bút vẽ phác hoạ ngũ quan trên mặt mình. Mặt nước trong hồ máu khẽ gợn sóng, phản chiếu gương mặt đang dần trở nên sống động của bà.
Sương mù từ bên ngoài từ đường thấm vào, ngón tay bà khẽ nhấc lên, đầu ngón tay lướt qua mặt hồ máu, khuấy động từng vòng sóng gợn.
Sóng gợn càng lúc càng lớn, biến thành từng đạo phù văn chui vào trong sương mù.
Một con cá mập ú lướt nhanh trong màn sương. Con quái thú khổng lồ từ trong sương bước ra, Tiểu Vương đi vào từ đường, hai lỗ mũi phì ra hai luồng khí lạnh: “Trận pháp đã giăng hết rồi à?”
Huyết Trì Nương Nương đáp một tiếng: “Phong Hồn quỷ vực đã thành, chỉ chờ Lân Diễm vào tròng thôi.”
Tiểu Vương chậc một tiếng, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nó lại cảm thấy có chút bất an: “Ngươi nói xem tên Lân Diễm đó có cắn câu không? Tên đó gian xảo lắm, đến giờ chúng ta vẫn chưa mò ra hắn đang trốn ở đâu.”
“Cứ tin tưởng chủ nhân của chúng ta là được.” Huyết Trì Nương Nương nhìn chăm chú vào màn sương mù mịt, “Lân Diễm muốn đạt được mục đích thì không thể trốn cả đời được.”
Từng sợi sương mù lượn lờ trên đường âm dương. Trong màn sương, một hạt bụi nhỏ chẳng có gì nổi bật rơi xuống một du hồn trên đường âm dương rồi lại theo làn sương trôi nổi bay đến một du hồn khác.
…
…
Không ai biết rằng, bên trong hạt bụi ấy lại là cả một quỷ vực.
Tơ máu chằng chịt như mạng nhện bao trùm toàn bộ quỷ vực. Tại trung tâm mạng nhện, một trái tim đen kịt đang chậm rãi đập.
Một luồng sương mù bị quỷ vực lặng lẽ nuốt chửng, hắc khí bao quanh trái tim dần ngưng tụ thành hình người. Nam nhân vươn tay, nắm lấy luồng sương mù kia.
Hắn chậm rãi mở mắt, để lộ một đôi đồng tử đỏ rực như dung nham.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta…”
Lân Diễm chậm rãi cong môi: “Phản bội nhanh thật đấy, Phục Thành.”
Lân Diễm Quỷ đế có thể che đậy nhân quả, tất nhiên cũng có thể che giấu sự tồn tại của bản thân để không ai tìm thấy.
Năm đó hắn tàn sát thôn Hoàng Tuyền, bị Thiên Đạo thạch làm trọng thương, thân xác bị hủy, quỷ hồn hóa thành vạn vạn mảnh. Những mảnh thần hồn này rơi xuống đường âm dương, cũng rơi vào nhân gian.
Bọn người Tam Thất cứ tưởng rằng đã tìm thấy mọi bố trí và hậu chiêu của hắn, cứ ngỡ rằng diễn xuất của mình cao siêu, có thể lừa hắn vào tròng.
Nào biết rằng, mọi hành động của họ đều diễn ra ngay dưới mắt Lân Diễm.
Hắn đã hóa quỷ hồn của mình thành bụi trần, không lúc nào không dõi theo hành động của họ.
“Muốn dụ ta vào phế tích địa phủ sao?” Lân Diễm cười khẩy, “Không hổ là Tiểu Hồi, quả nhiên đã tìm ra cách triệt để tiêu diệt ta.”
“Các ngươi đã nỗ lực như vậy, ta đương nhiên phải nhiệt tình đáp lại rồi.”
Siêu sale bách hóa
Lân Diễm ngẩng đầu, dường như đang dõi nhìn phế tích, nhìn lại cố hương xưa cũ.
“Phong Hồn quỷ vực đúng là một nơi chôn thân không tệ, cứ để lại cho các ngươi vậy…”
Nhân gian.
‘Tam Thất’ bị giam vào đại lạo, để an lòng dân, Hoài Đế hạ lệnh tổ chức hôn lễ cho Yến Độ và Sở Hồi sớm hơn dự định.
Thánh chỉ được ban bố vào buổi sáng, đến hoàng hôn thì kiệu hoa đã dừng trước cửa Vương phủ. Đừng nói là văn võ bá quan, ngay cả dân chúng cũng cảm thấy hôn lễ này đến quá đột ngột.
Sở Hồi đã được hạ nhân thay hỷ phục, trong lòng vừa mong đợi lại vừa có chút bất an.
Nàng ta siết chặt miếng huyết ngọc giấu trong tay áo, thầm hỏi trong lòng: “Hôn lễ này đến quá nhanh, ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn.”
Một lát sau, giọng nói của Lân Diễm vang lên trong đầu nàng: “Không sao, có bản tôn giúp ngươi, đêm nay chính là cơ hội tốt nhất để nuốt chửng Thiên Đạo thạch.”
Sở Hồi mím môi, nghĩ đến sự sỉ nhục mà Loan Loan dành cho mình ngày hôm qua, hít một hơi thật sâu, gạt bỏ hoàn toàn chút bất an kia.
Chỉ cần nuốt chửng Thiên Đạo thạch nàng ta có thể khiến viên châu quyền năng trong cơ thể hoàn toàn thuộc về mình, bước tiếp theo chính là nuốt chửng ả Tam Thất kia!
Đến lúc đó xem ai còn dám nói nàng ta là hàng giả!
Sở Hồi mang theo tâm trạng phập phồng ngồi lên kiệu hoa. ‘Yến Độ’ không đến đón dâu, kiệu hoa cứ thế được đám người thổi kèn đánh trống đưa thẳng vào Tướng quân phủ.
Trong Tướng quân phủ treo đầy lụa đỏ nhưng lại không một bóng khách.
Rõ ràng là một ngày đại hỷ rực rỡ nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường.
Sở Hồi xuống kiệu hoa liền được đưa vào động phòng, những người khác đều lui ra ngoài.
Nàng ta nhíu mày, giật phắt khăn voan che đầu xuống.
“Người đâu? Tất cả đi đâu rồi?” Nàng ta cất cao giọng hỏi.
Ngay sau đó, một tiếng “két”.
Có người đẩy cửa bước vào, người đến lại là Vân Bất Ngạ. Hôm nay hắn ta mặc một bộ đạo bào trắng tinh, trên đỉnh đầu búi một chỏm tóc nhỏ, trông càng giống một viên bánh trôi bị lòi nhân.
Hắn ta bưng một cái khay, trên khay đặt hai ly rượu hợp cẩn. Nhìn thấy Sở Hồi, hắn ta cười như không cười nói: “Quận chúa vội gì chứ, sao lại tự mình giật khăn voan xuống rồi? Yến ca uống hơi nhiều, tỉnh rượu xong sẽ vào.”
Sở Hồi khẽ nheo mắt đứng dậy, kiêu ngạo đánh giá Vân Bất Ngạ.
“Nghe nói ngươi và Hưng Quốc Quận chúa kia quan hệ rất tốt.”
Vân Bất Ngạ mặt không cảm xúc, chẳng hề che giấu sự chán ghét đối với nàng ta: “Phải thì sao, Yến ca và lão đại của ta hồ đồ chứ ta thì không hồ đồ. Đừng tưởng ngươi gả vào đây thì đã thật sự trở thành nữ chủ nhân của Tướng quân phủ, ta sẽ luôn theo dõi ngươi.”
Vân Bất Ngạ cười lạnh: “Đợi Yến ca và lão đại của ta tỉnh táo lại, ngày chết của ngươi cũng đến rồi.”
“Vậy sao?” Sở Hồi cười khẩy, nàng ta lấy ra miếng huyết ngọc giấu trong tay áo. Vân Bất Ngạ lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu nàng ta định làm gì, ngay sau đó liền thấy Sở Hồi bóp nát miếng huyết ngọc.
Cơ thể Vân Bất Ngạ đột nhiên cứng đờ.
Giọng nói của Sở Hồi truyền thẳng vào đầu hắn ta: “Hư Đỗ Quỷ vương, còn không mau tỉnh lại!”
Trong nháy mắt, ba ngọn dương hỏa trên người Vân Bất Ngạ đồng loạt tắt ngấm, cái bóng của hắn ta đột nhiên biến đổi, kéo dài và phình to ra, biến thành hình dạng của một ác quỷ.
Sắc mặt Vân Bất Ngạ trong phút chốc trắng bệch như giấy, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt, quỷ khí trên người dần lấn át nhân khí. Chỉ trong chốc lát, quỷ khí kia lại bị hắn ta hút vào trong bụng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Sở Hồi, tựa như đã biến thành một người khác.
“Hư Đỗ, tuân lệnh.”
Sở Hồi chậm rãi bước tới, cầm lấy ly rượu hợp cẩn, hỏi: “Nói xem, Yến Độ rốt cuộc đang giở trò gì?”
Vân Bất Ngạ răm rắp trả lời: “Yến Độ ăn canh Mạnh Bà đã quên tình nhưng lòng cảnh giác của hắn quá nặng, đã có chút nghi ngờ, vẫn kháng chỉ không chịu thành hôn. Hoàng đế phái người trói hắn lại, thân vệ của hắn cũng đã bị cấm quân tiếp quản.”
Ánh mắt Sở Hồi khẽ động, lòng nghi ngờ đã tan đi quá nửa.
Nếu là Phục Thành nói với nàng những lời này nàng chưa chắc đã tin.
Nhưng Hư Đỗ Quỷ vương này là một con chốt ngầm mà Lân Diễm Quỷ đế kia chôn bên cạnh Yến Độ, hơn nữa đối phương ẩn giấu rất sâu, ngay cả bản thân cũng không ý thức được. Lời hắn ta nói không thể là giả.
Sở Hồi hít một hơi thật sâu, không thể kìm nén sự phấn khích. “Đưa Yến Độ qua đây.”
Nàng liếc nhìn Vân Bất Ngạ, vẻ mặt như đang ban ơn: “Đêm nay giúp ta nuốt chửng hắn, bên Lân Diễm Quỷ đế cũng sẽ ghi công cho ngươi.”
“Tuân lệnh.” Vân Bất Ngạ gật đầu đáp, lui ra khỏi động phòng.
Không ai nhìn thấy, trên gương mặt cúi gằm của hắn ta, một tia sáng sắc lạnh đầy chế giễu lướt qua đáy mắt.