‘Tam Thất’ bị tống vào đại lao, nhất thời, mọi ác ý của cả kinh thành dường như đều đổ dồn về phía nàng, như thể nàng là nguồn cơn của mọi tội ác, người người đều muốn trừng trị.
Sở Hồi sống trong Vương phủ giữa kinh thành, tâm trạng vô cùng tốt, tự rót cho mình một chén rượu, khẽ lắc ly ngọc trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý. Cục diện hiện tại nàng ta rất hài lòng.
Tuy nhiên, nếu nói có điều gì duy nhất khiến nàng ta không yên tâm thì chính là phản ứng của Yến Độ.
Theo lý mà nói, với sự coi trọng của Yến Độ đối với nữ nhân đó, đối phương bị tống giam, phản ứng của hắn không nên bình thản đến vậy mới phải? Trong lòng Sở Hồi mơ hồ có chút bất an, nhưng nhanh chóng bị nàng ta đè nén xuống.
“Ngươi cũng biết hưởng thụ thật.” Một giọng nói giễu cợt đột ngột vang lên trong phòng.
Sở Hồi giật mình, vội vàng thu lại vẻ đắc ý trong mắt, đứng dậy nhìn ra sau. Tim nàng ta đập thình thịch không kiểm soát, cố gắng giữ bình tĩnh gọi một tiếng: “Ca.”
Phục Thành hiện ra từ trong bóng tối, nụ cười của Sở Hồi vừa mới nở trên môi đã cứng lại. Ánh mắt nàng ta dừng lại trên tiểu nha đầu mà Phục Thành đang dắt, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Dung mạo của tiểu nha đầu đó cực kỳ giống Tam Thất, một đôi mắt dị sắc, một đen một tím, đang u ám nhìn nàng ta, như một con ác thú đang nhìn một con mồi ngu ngốc. Ánh mắt đó lạnh lẽo và sắc bén như thể có thể xuyên qua lớp da của nàng ta, đâm thẳng vào linh hồn.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, trong lòng Sở Hồi không kiểm soát được dâng lên một cảm giác ghét bỏ và một ngọn lửa vô danh. Nàng ta cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, gượng gạo nở một nụ cười: “Huynh, tiểu nha đầu này là…”
“Nữ nhi của ta.” Phục Thành thản nhiên nói, giọng điệu có vài phần lơ đãng.
…
Tim Sở Hồi đánh thịch một tiếng, đồng tử đột nhiên giãn ra, nụ cười trên mặt gần như không giữ được.
Loan Loan ác ý nhếch môi, giọng nói trong trẻo nhưng lại có vài phần mỉa mai: “Chậc chậc, nhìn cái vẻ mặt trời long đất lở kìa, xấu thật. Phụ thân, mắt phụ thân đúng là mù, cái thứ mũi tẹt này có chỗ nào giống mẫu thân đâu?”
Mặt Sở Hồi như bị tát một cái thật mạnh, nóng rát. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại bị một tiểu nha đầu sỉ nhục như vậy. Lúc trước nàng ta đắc ý bao nhiêu bây giờ nhục nhã bấy nhiêu. Sở Hồi chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào như bây giờ, căm ghét mọi thứ liên quan đến Tam Thất đến thế.
Ánh mắt Phục Thành nhìn Sở Hồi lạnh đến cực điểm, lúc mở miệng giọng nói lại chậm rãi, có vài phần giễu cợt: “Loan Loan, không được vô lễ, dù sao nàng ta cũng là cô cô của con.”
(Cô cô: là em gái của ba. Cô Cô và cô mẫu đều là chỉ em gái của ba nhưng cô mẫu mang ý trang trọng, lịch sự, mang tính nghi thức hơn. Còn cô cô là cách gọi dân dã, gần gũi)
“Được thôi, nể mặt phụ thân, con sẽ nhận người tiểu cô cô này vậy.” Loan Loan đáp lại, giọng điệu vui vẻ như thể lời mỉa mai vừa rồi chỉ là nói bâng quơ.
Tuy nhiên, nếu lúc này Sở Hồi ngẩng đầu chắc chắn sẽ phát hiện ra ánh mắt của cặp phụ tử này nhìn nàng ta chính là hai con dã thú một lớn một nhỏ đang rình mồi. Ánh mắt của Phục Thành sâu thẳm và lạnh lẽo, như đang nhìn một con kiến đang giãy chết; còn trong đôi mắt dị sắc của Loan Loan thì lóe lên ánh sáng nguy hiểm, khóe miệng treo một nụ cười ngây thơ vô tội nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Sở Hồi cúi đầu, ngón tay siết chặt tay áo, đốt ngón tay vì dùng lực mà trắng bệch. Nàng ta không dám ngẩng đầu, càng không dám đối mặt với cặp phụ tử đó. Không khí tràn ngập một áp lực vô hình như thể có thể nuốt chửng nàng ta bất cứ lúc nào.
“Tiểu cô cô đừng giận Loan Loan nhé, thật ra là tại cô cô làm chuyện xấu trước nên con mới mắng đó nha~” Loan Loan cười hì hì nói, giọng ngọt đến phát ngấy nhưng chữ nào cũng như dao găm: “Con đang ngủ ngon lành, cô cô lại trộm con đi đến cái Giang Nam phủ gì đó, còn làm ra một cái địa ngục giả trên người con.”
Tiểu nha đầu nghiêng đầu, đôi mắt dị sắc lóe lên ánh sáng ngây thơ vô tội, giọng điệu vui vẻ như đang nói chuyện phiếm: “Nếu không phải con tỉnh lại vội vàng muốn đi tìm mẫu thân, chắc chắn con đã chém chết người rồi~”
“Nên người không được giận đâu nhé~ Loan Loan đã rất rộng lượng rồi đấy~” Tiểu nha đầu chớp mắt, cười một cách hiền lành vô hại, như thể mình thật sự khoan hồng độ lượng, đã ban cho Sở Hồi một ân huệ lớn lao.
Sở Hồi sững sờ, đến cả sợ hãi cũng quên mất, đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia kinh hỷ: “Ngươi là trấn khí đó?”
Giọng nàng ta đầy tham lam và mong đợi, tuy nhiên, sau khi đối diện với đôi mắt dị sắc đầy chế nhạo của Loan Loan, nàng ta mới đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra mình đã thất thố. Sở Hồi vội vàng nhìn Phục Thành, lắp bắp giải thích: “Ca, ta… ta tưởng…”
Phục Thành nào có thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu thế giới nội tâm của Sở Hồi. Hắn lạnh lùng liếc nàng ta một cái rồi im lặng ngồi xuống.
Siêu sale bách hóa
Loan Loan cũng không có ý định tiếp tục chế nhạo. Đối thủ quá rác rưởi, đến cả Loan Loan tiểu kiếm cũng lười đâm vào tim. Tiểu nha đầu ra vẻ tò mò đi loanh quanh trong phòng, sờ đông ngó tây, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phụ thân mình với ánh mắt khinh bỉ.
“Hừ, lão phụ thân mù mắt này đúng là biết chọn đồ giả mạo.” Loan Loan nói bóng nói gió, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để Sở Hồi nghe thấy, “Không những muốn chiếm tổ chim khách mà còn dám nhòm ngó thân thể của phụ thân ta nữa chứ~”
Tiểu nha đầu cố tình kéo dài giọng, giọng điệu đầy mỉa mai và khinh thường.
Sắc mặt Sở Hồi lập tức trở nên trắng bệch, ngón tay siết chặt hơn, móng tay gần như cắ.m vào lòng bàn tay. Nàng ta há miệng nhưng phát hiện mình không nói được một chữ, như thể bị lời nói của Loan Loan chặn họng.
Loan Loan thì cười tủm tỉm tiếp tục đi loanh quanh trong phòng, thỉnh thoảng lại ngân nga vài câu hát vui vẻ, như thể hoàn toàn không coi Sở Hồi ra gì. Mỗi một động tác, mỗi một lời nói của tiểu nha đầu đều như những cây kim vô hình, đâm vào Sở Hồi đến không còn chỗ dung thân.
Phục Thành đứng một bên, lạnh lùng nhìn tất cả, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai. Hắn lười mở miệng, chỉ dùng ánh mắt để thể hiện sự dung túng và ủng hộ đối với Loan Loan.
Trong miệng Sở Hồi đầy vị tanh ngọt của máu, nàng ta cố gắng nặn ra một nụ cười, không dám để lộ sự oán hận và không cam lòng trong lòng: “Ca, ta đã thành công khiến Hoàng đế ban hôn, không lâu nữa ta sẽ gả cho Yến Độ…”
“Ngươi?” Phục Thành cười khẩy: “Bản quân bảo ngươi phá hôn sự chứ không bảo ngươi ra tay với Tiểu Hồi.”
Sở Hồi hoảng hốt, đối diện với đôi mắt tím yêu dị của Phục Thành, nàng ta ép mình phải bình tĩnh.
“Hưng Quốc Quận chúa đã quên tình với Yến Độ nhưng chỉ cần nàng ta ở lại kinh thành chắc chắn sẽ gây ra rắc rối, tình hình bây giờ vừa hay khiến nàng ta hoàn toàn cắt đứt với kinh thành. Vốn dĩ huynh cũng muốn đưa nàng ta đi không phải sao?”
“Ngươi cũng suy nghĩ chu toàn thật.” Vẻ mặt Phục Thành giễu cợt.
Sở Hồi không dám lơ là, nhân cơ hội hỏi tiếp: “Hôm nay huynh mới đến kinh thành sao?”
“Nhờ phúc của ngươi, Loan Loan đã chịu không ít khổ, lúc trước bản quân rời đi chính là để đi tìm nó.” Phục Thành vừa nói, Loan Loan đã chạy về bên cạnh hắn, thân mật nép vào lòng hắn, khi nhìn Sở Hồi, trong mắt không hề che giấu ác ý.
“Nếu không phải phụ thân về kịp, nhân lúc hỗn loạn cũng cho tên Yến Độ đó ăn canh Mạnh Bà, để hắn cũng quên tình, nếu không ngươi nghĩ hôm nay tại sao hắn không ra phá đám?”
Loan Loan hừ lạnh, “Mẫu thân ta có bệnh sạch sẽ, khinh nhất là loại nam nhân đã qua tay người khác. Ngươi ăn sạch tên Yến Độ đó đi, cả nhà ba người chúng ta mới có thể thật sự đoàn tụ~”
“Còn về việc ngươi ‘ăn’ tên Yến Độ đó như thế nào…” Loan Loan cười âm hiểm: “Thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.”