Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 243.




Trong quỷ vực của Lân Diễm, tơ máu chằng chịt, đan xen như mạng nhện. Dung nham uốn lượn chảy giữa những sợi tơ, tựa như những con rắn độc màu đỏ rực tỏa ra hơi nóng và mùi hôi thối mục rữa.

Mỗi một sợi tơ máu đều là một nhân quả sai lệch đã được hắn che đậy, phức tạp rối rắm, như một tấm lưới vô hình trói chặt lấy Tam Thất. Nàng cảm nhận được vô số sự hỗn loạn và vô trật tự, như thể đang ở trong một vực sâu hỗn độn, ngay cả dòng chảy của thời gian cũng trở nên mơ hồ.

Lân Diễm đầy hứng thú nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần si mê và tham lam, như đang chiêm ngưỡng một món kỳ trân dị bảo. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp và chậm rãi: “Kể từ khi ngươi chuyển sinh thành người, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ.”


Tơ máu dưới chân hắn xây thành bậc thềm đế vương, hắn từng bước đi về phía Tam Thất, bước chân ung dung và tao nhã, như một kẻ chiến thắng đang tuần tra chiến lợi phẩm của mình. Mãi đến khi đến gần nàng hắn mới dừng bước, từ trên cao nhìn xuống nàng.

“Ngươi vẫn gian xảo đến mức đáng ghê tởm như mọi khi.” Tam Thất lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt không có chút sợ hãi nào, chỉ có sự chán ghét sâu sắc.

Lân Diễm cong môi, nụ cười mang theo vài phần trêu tức: “Nếu không gian xảo một chút, e rằng ta thật sự sẽ chết trong tay ngươi mất.”

“Sao có thể chứ,” Tam Thất cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai, “Ta đã dày công bày mưu tính kế, chẳng phải vẫn bị ngươi nhìn thấu sao.” Nàng khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc như dao, “Lân Diễm, ngươi quả thực lợi hại. Nếu ta đoán không lầm, ngươi đã chia quỷ hồn của mình thành vô số mảnh, rải rác khắp đường âm dương và nhân gian.”

“Hạt bụi nhỏ bé, đâu đâu cũng có ngươi.”

“Kết hợp với thần thông che đậy nhân quả của ngươi, không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của ngươi. Ta cứ ngỡ mình đã diễn một vở kịch hay, kết quả từ lúc bày trận đến lúc mưu tính, tất cả đều bị ngươi nhìn thấu.”

Tam Thất nhếch môi, như đang tự giễu, giọng điệu mang theo vài phần bất đắc dĩ và chế nhạo: “Ta đúng là đã diễn một vở kịch lớn cho ngươi xem.”

Lân Diễm nghe vậy, nụ cười càng đậm. Hắn vươn tay, đầu ngón tay khẽ nâng cằm Tam Thất, giọng nói trầm thấp và nguy hiểm: “Tiểu Hồi hà tất phải khiêm tốn, vở kịch của ngươi diễn hay lắm, nếu ngươi thức tỉnh sớm hơn một chút, ta e là không đấu lại ngươi đâu.”

Tam Thất khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc như dao đâm thẳng vào đáy mắt Lân Diễm: “Ta chuyển sinh ở nhân gian, trở thành nữ tử nhà họ Ngu, từ ngày đó ngươi đã bắt đầu bày mưu. Để ta đoán xem, lúc ta còn nhỏ, Ngu Liễu thị vứt bỏ ta, trong đó cũng có bàn tay của ngươi phải không?”

Giọng nàng lạnh như băng, từng chữ như kim châm: “Ngươi không phải muốn bà ta vứt bỏ ta mà là muốn bà ta g**t ch*t ta.”

“Một hài tử như trang giấy trắng, từ khi sinh ra đã bị người thân không ưa vứt bỏ rồi lại chết trong tay người thân, sẽ oán khí ngút trời, hóa thành oán quỷ.”


“Mà ta là luân hồi, nếu oán khí không tiêu, ắt sẽ trở thành mối họa lớn nhất thế gian này, mang trong lòng đầy thù hận. Chỉ cần dẫn dắt một chút là có thể trở thành trợ thủ tuyệt vời trên con đường diệt thế của ngươi.”

Lân Diễm không kìm được mà vỗ tay, than thở: “Quả nhiên, trên đời này người hiểu ta nhất vẫn là Tiểu Hồi ngươi.”

Trong mắt hắn tràn đầy sự tán thưởng, như đang chiêm ngưỡng một kiệt tác hoàn mỹ: “Ta đã dày công bày mưu chính là để cùng ngươi chung tay. Tiếc là lúc đó bị đám người thôn Hoàng Tuyền nhanh chân hơn một bước, đưa ngươi về đường âm dương.”

“Nếu lúc đó ngươi chết đi trở lại làm Quỷ vương thì đâu có nhiều phiền phức sau này như vậy.”

Lân Diễm vừa nói vừa nhún vai, giọng điệu đầy bất đắc dĩ, như thể những tai ương sau này ở nhân gian đều là lỗi của người khác.

Tam Thất cười lạnh, trong mắt đầy vẻ mỉa mai: “Nói như vậy, ngươi còn vô tội lắm à?”

“Theo lập trường của ta, đám người thôn Hoàng Tuyền chỉ là một lũ sâu mọt đáng chết từ lâu rồi.” Sắc mặt Lân Diễm lạnh đi, giọng điệu mang theo vài phần khinh thường: “Ngươi vì đám sâu mọt này mà hao phí quyền năng bản nguyên của mình, đúng là đầu óc không tỉnh táo.”

“Năm đó họ đưa ngươi về thôn Hoàng Tuyền, trên đường âm dương có sức mạnh của ngươi cản trở nên ta không làm gì được họ. Nếu không phải vì sự xuất hiện của Thiên Đạo thạch, ta thật sự không có cách nào tìm ra họ.”

Lân Diễm nói không nhanh không chậm, như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình: “Năm đó ta tấn công thôn Hoàng Tuyền vốn dĩ là để tìm ngươi. Nào ngờ Thiên Đạo thạch lại xen vào một chân, nhưng ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào một Thiên Đạo thạch vỡ nát là có thể đánh bại ta sao?”

Mỹ phẩm Obagi
“Tất nhiên là không thể.” Tam Thất lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu mang theo vài phần chế giễu: “Sự xuất hiện của Thiên Đạo thạch là biến số mà ngươi không ngờ tới, thế là ngươi thuận nước đẩy thuyền, giả vờ bị đánh bại. Thực chất từ lúc đó ngươi đã phân rã quỷ hồn, ẩn mình ở nhân gian và đường âm dương, lặng lẽ thẩm thấu vào mọi nơi.”


“Năm xưa nhà họ Ngu hại chết ta, lúc đó bên cạnh ta có rất nhiều oán hồn tụ tập, định kéo ta xuống vũng lầy, điều này vốn không hợp lý. Quỷ vật thấy ta đều sinh lòng sợ hãi, những oán hồn đó chính là những mảnh vỡ quỷ hồn của ngươi hóa thành.”

Lân Diễm không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ khẽ mỉm cười, như thể ngầm đồng ý với suy đoán của nàng.

Tam Thất vẫn luôn nhớ ngày hôm đó, nàng bị mọi người phản bội, chết trong oán hận, chính Yến Độ đã kéo hồn phách nàng trở về từ bờ vực thẳm.

“Phải nói rằng, viên đá vỡ đó quả thực đã nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của ta.” Lân Diễm lộ vẻ chế giễu, giọng điệu mang theo vài phần chán ghét: “Thiên Đạo đã vỡ nát, đáng lẽ phải hóa thành tro bụi từ lâu rồi. Hắn thoi thóp xuất hiện bên cạnh ngươi chẳng qua là thèm muốn sức mạnh của ngươi mà thôi.”

“Ta chỉ không ngờ, Tiểu Hồi ngươi lại thật sự yêu hắn.”

Lân Diễm bật cười thành tiếng, giọng điệu đầy chế nhạo: “Ta thật sự thương cho Phục Thành, làm con chó liế,m của ngươi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị kẻ đến sau vượt mặt.”

Tam Thất không nói một lời nhìn hắn, trong mắt không có chút dao động nào.

Lân Diễm giơ tay nâng cằm nàng, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp và nguy hiểm: “Bây giờ những câu hỏi của ngươi ta đều đã giải đáp, đến lượt ngươi trả lời ta rồi.”

“Hai lựa chọn, một là trở thành trợ thủ của ta, giúp ta tái tạo lại thế giới này. Hai là, ta ăn ngươi, nuốt chửng hoàn toàn sức mạnh của ngươi.”

Giọng hắn nhẹ bẫng, như đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể: “Ta thiên về lựa chọn đầu tiên hơn, ngươi biết đấy, ta thật sự không muốn làm hại ngươi.”

“Tuy nhiên, nếu ngươi cứ nhất quyết chống lại ta, lựa chọn thứ hai cũng không phải là không được. Tuy rằng ăn ngươi sẽ có chút rủi ro, lãng phí một chút thời gian, nhưng cũng không sao, dù gì thế giới này sớm muộn cũng phải bị hủy diệt, chết từ từ hay bị ta tiêu diệt một lần cũng không có gì khác biệt.”

Tam Thất lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười chế giễu: “Vội gì chứ, ai nói câu hỏi của ta đã hỏi xong rồi? Ngươi hận Yến Độ đến tận xương tủy, theo lý mà nói, trước khi huynh ấy tìm lại được sức mạnh thiên đạo, ngươi có vô số cách để giết ch.ết huynh ấy. Nhưng tại sao ngươi không ra tay?”


“Là không ra tay hay là ra tay rồi cũng không giết được?”

“Ngươi đâu phải muốn ta cùng ngươi tái tạo thế giới này.” Tam Thất cười khẩy, ánh mắt sắc bén vô cùng: “Ngươi là muốn sức mạnh của ta, thay ngươi giết ch.ết Yến Độ!”

“Chỉ có luân hồi mới diệt được thiên đạo.”

“Ngươi nói một nghìn nói một vạn, ra vẻ đạo mạo nói cái gì mà không phá thì không xây được, chẳng qua là muốn thay thế hắn, trở thành thiên đạo mới mà thôi!”

“Yến Độ không chết thì ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội.”

“Ra vẻ ta đây, ngươi chẳng qua chỉ là một con giòi bọ chỉ biết trốn trong bóng tối âm mưu tính kế.”

“Ngoài việc giở trò bẩn ra ngươi còn có bản lĩnh gì?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận