Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 244.




Lân Diễm không hề để tâm, ngược lại còn cười càng vui vẻ hơn, trong mắt lóe lên ánh sáng điên cuồng: “Giòi bọ cũng được, Quỷ đế cũng được, chỉ cần đạt được mục đích, quá trình thế nào có quan trọng không?”

“Cứ nhìn kết quả hiện tại là được.”

Dung nham cuồn cuộn dưới chân hắn, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi dã tâm đang bùng cháy trong mắt hắn, như muốn nuốt chửng cả thế giới.


Tơ máu đột nhiên siết chặt, lún sâu vào da thịt Tam Thất. Máu tươi chảy dọc theo tơ máu, nhuộm đỏ áo nàng. Nàng khẽ hừ một tiếng, mày nhíu chặt nhưng vẫn cắn chặt răng, không chịu tỏ ra yếu thế.

Sắc mặt Lân Diễm trở nên lạnh lùng vô cùng, giọng nói mang theo vài phần tàn nhẫn: “Ngươi đã chọn chống lại ta, vậy thì đừng trách ta không nể tình xưa.”

“Đợi ta ăn ngươi xong sẽ đi giải quyết Thiên Đạo thạch và Phục Thành.”

Tam Thất đột nhiên bật cười, tiếng cười đầy mỉa mai và khinh thường. Lân Diễm khẽ nheo mắt, giọng điệu có chút không vui: “Ngươi cười cái gì?”

Tam Thất ngước mắt nhìn hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng ranh mãnh, đột nhiên hỏi một câu không hợp thời điểm: “Trốn trong bóng tối như giòi bọ âm mưu tính kế, ngươi cũng ngột ngạt lắm đúng không? Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu mà ngươi đã trả lời không ngừng.”

Giọng nàng nhẹ bẫng nhưng từng chữ như dao đâm thẳng vào tim Lân Diễm: “Lân Diễm, Sở Hồi chết như thế nào ngươi không phải không biết, sao lại không rút kinh nghiệm chút nào vậy?”

“Ta đã nói rồi mà…”

Lời còn chưa dứt, tơ máu trong quỷ vực đột nhiên đứt phựt, dung nham cuộn ngược, toàn bộ không gian bắt đầu rung chuyển dữ dội. Sắc mặt Lân Diễm đại biến, đột ngột quay đầu lại, liền thấy một bóng dáng quen thuộc từ trong hư không bước ra, tay cầm một thanh loan kiếm quấn quanh ngọn lửa đen, chính là — Phục Thành.

Gần như cùng lúc Phục Thành xuất hiện, một thanh cự kiếm từ phía sau đâm thẳng vào sau tim Lân Diễm, kiếm khí sắc bén, thế không thể cản.

Diêm Nguyệt kiếm và Thái Việt kiếm tấn công từ hai phía, Phục Thành bị kiếm khí và kiếm thế bao bọc, vô số sợi tơ máu quấn lấy đao kiếm, cố gắng ngăn cản chúng rơi xuống người Lân Diễm.

Lân Diễm không để ý đến Phục Thành, nhìn theo hướng của Thái Việt kiếm, người bị trói trong lưới kia đâu phải là Tam Thất, rõ ràng là Yến Độ!


“Sao có thể!” Lân Diễm co giật khóe mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Rõ ràng mọi hành động của mọi người đều nằm trong sự giám sát của hắn, hắn biết Yến Độ và Tam Thất đã giả dạng thành đối phương, nhưng hai người này đã đổi lại từ lúc nào?

“Không nghĩ ra à?” Phục Thành cười đầy mỉa mai, giọng điệu trêu tức: “Không nghĩ ra là đúng rồi.”

Ngay sau đó, Lân Diễm đột nhiên cảm thấy một lực kéo cực mạnh, khóe mắt liếc thấy sợi tơ máu Yến Độ đang nắm trong tay, một dự cảm chẳng lành ập đến.

Không ổn!

Đồng tử Lân Diễm co rút, trong lòng chuông báo động vang lên. Hắn đột nhiên nhận ra, dường như mình đã rơi vào bẫy của đối phương.

Yến Độ nhếch môi chế giễu, giọng nói lạnh lùng và chắc nịch: “Tìm thấy rồi.”

Yến Độ cổ tay dùng sức kéo mạnh, một quyển sách tỏa quỷ khí âm u bị kéo ra từ trong trái tim quỷ đen kịt của Lân Diễm bị kéo ra.

Chính là sổ sinh tử!

Mỹ phẩm Obagi
“Ngươi dám!” Lân Diễm tức đến nứt cả tròng mắt, điều động tất cả tơ máu lao đến tấn công Phục Thành và Yến Độ.

Gần như trong nháy mắt, một tiếng sắc lệnh hạ xuống.

“Sắc lệnh địa phủ vạn vật, không được phạm cấm, dừng.”


Tơ máu đầy trời bỗng nhiên đứng yên không nhúc nhích.

Một bàn tay từ trong đám tơ máu lấy đi sổ sinh tử.

Ngọn lửa l**m qua rìa quỷ vực, như một tờ giấy bị đốt cháy, kết giới bị nghiệp hỏa thiêu rụi. Lân Diễm nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó, cũng nhìn thấy bóng quỷ ngút trời sau lưng nàng.

Tam Thất dùng bàn tay thanh tú lật từng trang sổ sinh tử.

Theo từng trang sách nàng lật, tơ máu hỗn loạn đầy trời lại từng chút một được sắp xếp lại trật tự.

“Không… không thể nào, không nên như vậy…”

Lân Diễm lắc đầu, nhìn chằm chằm Tam Thất: “Rốt cuộc ngươi đã làm thế nào? Đây là đường âm dương, trận pháp Phong Hồn quỷ vực mà ngươi để Huyết Trì bố trí đã sớm bị ta âm thầm phá giải… Dựa vào đâu mà ngươi giam được ta?”

“Lại dựa vào đâu mà ra lệnh cho ý chí còn sót lại của địa phủ phục vụ ngươi?”

Tam Thất ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đen như vực thẳm, “Ai nói đây là đường âm dương?”

Tiểu Vương và các quỷ khác đứng sau Tam Thất đều đồng loạt nở nụ cười chế giễu. Ngay khi giọng nói của Tam Thất vừa dứt, càn khôn đảo lộn, sương mù tan đi, Lân Diễm lúc này mới nhìn rõ, từ đầu đến cuối nơi hắn ở chính là phế tích địa phủ.

Đồng tử hắn co rút.

Rõ ràng hắn đã kéo Tam Thất (Yến Độ) vào đường âm dương, là ở trên đường âm dương ngưng tụ toàn bộ quỷ hồn đã phân tán của mình để mở ra quỷ vực, tại sao nơi ở lại biến thành phế tích địa phủ.

“Kẻ lừa gạt nhân quả, ắt sẽ bị nhân quả cắn trả.”

“Lân Diễm, ngươi xem nhân quả là đồ chơi, thì đừng trách nhân quả đùa giỡn ngươi thành kẻ ngốc.”

Lân Diễm không thể chấp nhận câu trả lời này.

“Nói cho ta biết đáp án!” Hắn cố chấp nhìn Tam Thất, “Ta không chấp nhận kết quả này!!”


Tam Thất bật cười.

Ngay sau đó, bóng tối ngút trời từ dưới chân nàng sinh ra, theo tơ máu tấn công thẳng vào trái tim quỷ đen kịt của Lân Diễm.

Quyền năng bản nguyên thuộc về Luân Hồi Ngục chủ bao trùm xuống, ý chí còn sót lại của địa phủ nghe theo sắc lệnh của Tam Thất, từng tấc từng tấc mài mòn quỷ hồn của Lân Diễm, nuốt chửng toàn bộ sức mạnh của hắn.

Lân Diễm cứ ngỡ mình đã dệt nên một tấm lưới không kẽ hở, nhốt tất cả mọi người vào trong, nào ngờ, tấm lưới này cuối cùng chỉ nhốt lại chính hắn.

Hắn, không lối thoát!

Chỉ có cái chết!

Mãi đến giây phút cuối cùng này Tam Thất mới thong thả mở miệng.

“Đã biết ngươi sẽ che đậy nhân quả, ta há lại không có phòng bị?”

Ai nói vở kịch mà nàng và Yến Độ diễn chỉ bắt đầu từ sau khi Phục Thành xuất hiện?

Kể từ khi bước vào phế tích địa phủ, gặp lại cây nhân quả, Tam Thất đã bắt đầu bày mưu rồi.

Người diễn kịch đâu chỉ có nàng và Yến Độ.

Phong Hồn quỷ vực mà Tiểu Vương và Huyết Trì Nương Nương bố trí trên đường âm dương chỉ là một cái bẫy giả, Phong Hồn quỷ vực thật sự đã được bố trí từ lúc Tam Thất đặt chân trở lại phế tích địa phủ.

Mà chiếc lá cuối cùng cây nhân quả để lại có thể đảo ngược nhân quả.

Đảo ngược đường âm dương và phế tích địa phủ đang treo ngược.

Lân Diễm tưởng rằng mình đang ở trên đường âm dương? Nào ngờ, từ lúc đó hắn đã ở trong phế tích địa phủ rồi.

Sở dĩ diễn một màn kịch như vậy chính là để hắn cảm thấy thành công trong tầm tay. Để ăn được Tam Thất, nuốt chửng quyền năng luân hồi hoàn chỉnh của nàng, Lân Diễm buộc phải tập hợp toàn bộ quỷ hồn đã phân tán.


Mà bọn người Tam Thất chờ đợi chính là khoảnh khắc này.

Một đòn tất sát, nhổ cỏ tận gốc! Không cho Lân Diễm bất kỳ cơ hội lật ngược tình thế nào!

Rắc rắc rắc…

Trái tim quỷ đen kịt của Lân Diễm bị tơ nhân quả từng tấc một nghiền nát, lại bị bóng đen của quyền năng luân hồi cuốn đi, hoàn toàn tan thành mây khói.

Trên phế tích địa phủ, con đường âm dương vốn treo ngược theo làn sương mù dần dần xuất hiện ở cuối phế tích, như một mớ chỉ rối cuối cùng cũng đã tìm được đầu mối, tất cả đều đã được đưa về đúng quỹ đạo.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận