“Ô hô~” Loan Loan là người đầu tiên biến trở lại hình người, như một chú chim vui vẻ, nhảy phắt lên cổ Phục Thành, hớn hở vẫy tay: “Cuối cùng cũng xử lý xong cục ghèn mũi Lân Diễm rồi! Phụ thân, chỉ còn lại tên dã nam nhân kia thôi, giết hắn là chúng ta có thể lên ngôi rồi!”
“Ồn ào.” Phục Thành giơ tay thành thạo véo miệng hiếu nữ của mình, tự tay tắt tiếng cho nàng ta xong, hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh. Yến Độ và Tam Thất vai kề vai, tay trong tay, hai người cùng nhìn về phía hắn. Yến Độ u ám hỏi: “Có muốn đánh không?”
Tam Thất chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo vài phần uy h**p: “Nghĩ cho kỹ nhé, động thủ là ngươi sẽ bị hội đồng đấy.”
Phục Thành giật giật khóe miệng, vẻ mặt đầy oán trách: “Tiểu Hồi, nàng xem ta như khỉ mà đùa giỡn cả một chặng đường, xong việc rồi cũng không biết nói vài lời ngon ngọt dỗ dành ta à?”
Phải biết rằng, mãi đến phút chót hắn mới biết được kế hoạch thật sự của Tam Thất.
Tam Thất chớp mắt, giọng điệu có chút thần bí: “Dỗ dành ngươi thì sao đủ, ta đã chuẩn bị cho ngươi một món hời lớn đấy~”
“Món hời gì?” Phục Thành nhướng mày, rõ ràng đã động lòng. Hắn hành động ngay lập tức, chuẩn bị chen vào giữa Yến Độ, mạnh mẽ xen ngang.
Không ngờ Yến Độ lại cực kỳ rộng lượng mà nhường đường.
Cái phong thái “thâm sâu đại nghĩa” của chính cung này khiến Phục Thành cũng phải bất ngờ. Hắn bỗng cảm thấy không ổn, vừa định lùi lại thì Tam Thất đã nắm chặt lấy hắn.
Nếu là trước đây, Tam Thất chủ động nắm tay, Phục Thành có thể cười đến thắt cả ruột.
…
…
Nhưng bây giờ…
“Nhân quả đã về đúng vị trí, con đường sống của vạn vật sinh sôi không ngừng, chưa bao giờ bị cắt đứt.” Tam Thất vẻ mặt nghiêm túc, chân thành vô cùng nhìn hắn: “Phục Thành, trận chiến này, ngươi lập công lớn.”
Phục Thành: “Hay là nàng buông tay ra trước đã?”
Tam Thất nắm càng chặt hơn.
Yến Độ mỉm cười đứng bên cạnh, ra vẻ xem kịch vui.
“Loan Loan!” Phục Thành hét lớn.
Loan Loan định cứu phụ thân nhưng nàng ta cũng tự lo không xong! Thái Việt, Tiểu Vương, Tiểu Mâp đồng loạt ra tay, trực tiếp trấn áp nàng ta!
Phục Thành: “Món hời ta không muốn nữa.”
“Thế không được.” Tam Thất lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Công thần có công phải được ban thưởng, Phục Thành Quỷ đế xứng đáng đảm nhận trọng trách!”
“Cá nhân ta thấy, nếu địa phủ không sụp, vị trí Phủ Quân không phải ngươi thì không ai xứng đáng.”
“Nhưng bây giờ ngươi nhậm chức cũng không muộn, tất cả đều là sự sắp đặt tốt nhất!”
Phục Thành: “…”
Ai cũng biết, Phủ quân địa phủ cả đời không được cưới thê tử.
Mỹ phẩm Obagi
Hay lắm, hay lắm, trực tiếp ném cho hắn một đống lộn xộn không nói, còn muốn hắn làm trâu làm ngựa? Không, là làm lừa!
“Ta từ chối.”
“Cái gì? Ngươi đồng ý, thật tốt quá…”
“Ta…”
“Yên tâm yên tâm, sau này chúng ta lại là người một nhà rồi~ Địa phủ nát như tương, xây dựng lại phải dựa vào mọi người, sau này tất cả đều trông cậy vào ngươi đó~”
Giữa tiếng cười đùa.
Một chiếc lá cây bay ra rơi xuống vùng đất âm bên cạnh đường âm dương, vừa chạm đất đã bén rễ, đâm chồi thành cây.
Chúng quỷ nhìn qua.
“Đó là… cây nhân quả?”
“Nhân quả bén rễ,” Tam Thất cười rạng rỡ, trong mắt tràn đầy sự vui mừng và mong đợi: “Nhà của chúng ta, lần này đã thật sự trở về rồi.”
Đêm cây nhân quả bén rễ, dân chúng nhân gian đều có một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, vạn vật sinh sôi nảy nở, tươi tốt thịnh vượng.
Mọi sinh mệnh đều vươn lên mạnh mẽ, một dòng sông dài cuồn cuộn chảy về phía trước.
Mà ở kinh thành, thời tiết rồi loạn đã trở thành quá khứ.
Hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, ác quỷ gây rối đã bị trừ, Hiếu Thuần Quận chúa Sở Hồi kia mới là kẻ thật sự lòng lang dạ sói.
Văn võ bá quan lúc này mới biết, từ đầu đến cuối chẳng có chuyện vua tôi bất hòa, cái gì mà ban hôn này nọ, đều là ván cờ do Hoàng thượng, Yến Độ và Tam Thất cùng nhau bày ra.
À, còn có cả Thái tử điện hạ nữa!
Quận chúa phủ vốn vắng vẻ trước cửa bỗng chốc lại trở thành nơi được săn đón.
Thiếp mời tới tấp bay đến, Yến Độ và Tam Thất đều không thèm để ý.
Hai người họ bây giờ bận lắm~
Tam Thất nhìn bức tường sân bị đập đổ, bất lực nói: “Một ngón tay chọc một cái là bức tường này không còn, huynh việc gì phải vung búa ở đó cả buổi, còn đập từng viêng gạch một.”
Nam nhân cởi t.rần, một tay vung búa, một búa một viên gạch, viên nào viên nấy vỡ thành bột.
Trong lúc di chuyển, đường nét sống lưng nhấp nhô, cơ bắp vùng eo bụng săn chắc, bờ vai rộng eo hẹp kia quả thực khiến người ta không thể rời mắt.
Tiếc là có người lại chẳng hiểu phong tình.
Tam Thất thật sự không hiểu, nàng thậm chí còn nghi ngờ Yến Độ có phải rảnh rỗi không có việc gì làm không, đặc biệt là…
Nàng không hiểu Yến Độ cởi áo làm gì.
Trời tuy đã ấm lên nhưng Yến Độ bây giờ không sợ nóng lạnh, đập vài viên gạch thôi mà cũng nóng sao?
Nhìn xem, rõ ràng còn chưa đổ một giọt mồ hôi.
Thái Việt ngồi trên đầu bức tường bên kia còn chưa bị đập, cười đến mức sắp ngã lăn ra.
Khôi Nhất và Nam Tầm cũng cắn chặt má, đùi sắp bị véo tím cả lên mới cố nén không cười thành tiếng.
Lâu rồi mới thấy cảnh này.
Thiếu tướng quân lại liếc mắt đưa tình cho người mù rồi.
“Ôi chao ôi chao, mùi gì thế này~” Tiểu Vương lững thững đi tới, mắt chó liếc nhìn Yến Độ, phát ra lời chế giễu chí mạng: “Đây là ai vậy, ban ngày ban mặt cởi tr.ần, một thân mùi kỹ viện~”
Yến Độ lạnh lùng nhìn con chó chết tiệt.
Tiểu Vương hừ một tiếng, đi thẳng đến trước mặt Tam Thất.
Nó giũ giũ lưng, một cục lông có màu gần như hòa làm một với bộ lông của nó ngẩng đầu lên, cục lông đen mở mắt ra, để lộ một đôi mắt màu xanh ngọc bích, u uất nhìn nàng, phát ra một tiếng “meo” mềm mại.
“A! Đại Vương!”
Giọng Tam Thất cũng trở nên dịu dàng, một tay bế cục lông đen nhỏ lên, ôm vào lòng cọ cọ một hồi.
“Đại Vương ngủ dậy rồi à? Sao hôm nay chỉ ngủ có ba canh giờ vậy?”
Mèo đen nhỏ không trả lời, chỉ quyến luyến dùng đầu cọ vào má Tam Thất, phát ra tiếng gừ gừ, móng vuốt nhỏ xòe ra cụp vào thành hình hoa mai, nhìn thôi đã thấy tim gan mềm nhũn.
Sau khi giết ch.ết Lân Diễm, Phục Thành cũng giữ lời trả lại Đại Vương cho Tam Thất.
Nhưng Đại Vương ở Giang Nam phủ đã bị thương không ít, vẫn luôn rất yếu, khiến Tam Thất đau lòng không thôi.
Người duy nhất khó mà đau lòng, không bị mèo con làm cho lay động, và còn cảm thấy bị uy h**p sâu sắc có lẽ chỉ có Yến Độ.
Hắn nhớ lúc Phục Thành trả lại Đại Vương, đối phương hóa ra hình người là một thiếu niên xinh đẹp.
Tiếng ‘chủ nhân’ kia vừa cất lên Tam Thất đã đỏ cả mắt.
Ngay sau đó thiếu niên nhắm mắt ngã vào lòng Tam Thất, hóa thành mèo con.
Lúc đó ánh mắt Phục Thành nhìn Yến Độ chính là vẻ xem kịch vui, chỉ toát ra một câu: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, kẻ đến sau vượt mặt thì đã sao, vẫn còn kẻ đến sau sau nữa đấy~
Tình địch không vui, Phục Thành tất nhiên sẽ vui.
Hắn không có tính uy h**p không có nghĩa là Đại Vương không có tính uy h**p!
Cười chết mất, ai có thể từ chối sự nũng nịu của một con mèo chứ.
Phục Thành quá rõ cái dáng vẻ kỹ viện của con mèo chết tiệt Sơn Quân này, những khổ sở hắn từng nếm trải năm xưa sao có thể không để Yến Độ nếm đủ chứ?
“Tam Thất…” Yến Độ nhẹ nhàng gọi.
Tam Thất vừa vu.ốt ve Đại Vương vừa không ngẩng đầu, đứng dậy đi ngay.
“Huynh cứ từ từ đập đi, ta đưa Đại Vương đi ngủ trưa một lát, huynh đập xong nếu thật sự rảnh rỗi thì ra ngoại thành giúp dân chúng khai hoang đi, một thân sức trâu không có chỗ dùng…”
Yến Độ: “…”
Mặt Yến Thiếu tướng quân đen như mực.
Người xung quanh không dám cười nhưng quỷ thì dám cười.
“Chậc chậc, đúng là thân phận chính cung, tác phong kỹ viện mà, tiếc thật, cởi cũng đã cởi rồi mà Tiểu Hồi lại chẳng thèm liếc ngươi một cái.”
Sương đen bao phủ, Phục Thành từ trong sương bước ra, mắt đầy vẻ trêu tức.
“Không có bông hoa nào đỏ mãi đâu~”