Tam Thất hiếm khi thấy Yến Độ ghen tuông đến mức này, còn cảm thấy khá thú vị.
Người này một khi ghen lên đúng là không nói lý lẽ.
Những tính toán nhỏ nhen của Phục Thành, Tam Thất há lại không đoán ra. Chẳng phải là muốn xem Yến Độ ghen tuông, bẽ mặt hay sao.
Tam Thất thừa nhận mình có ‘một chút xíu’ thiên vị Đại Vương, nhưng ai bảo Đại Vương đã chịu nhiều khổ cực như vậy?
Chăm sóc nhiều hơn một chút cũng là điều nên làm đúng không?
Hơn nữa, địa phủ tái thiết không thể thiếu Phục Thành, muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ.
Muốn để con ngựa Phục Thành này… không, vị Phủ quân này nỗ lực làm việc, tất nhiên phải cho chút ngon ngọt rồi.
Thế là… Tam Thất và Yến Độ thuận nước đẩy thuyền.
Người trước thì công tư phân minh mà cưng chiều mèo con.
Người sau thì thật lòng thật dạ mà ghen tuông.
…
…
Còn lại Phục Thành, vừa chửi bới vừa làm trâu ngựa.
Tam Thất và Yến Độ cũng không phải thật sự định làm kẻ phủi tay, chuyện gì cũng không làm.
Chỉ là, con lừa kéo cối cũng có lúc chợp mắt.
Yến Độ khi còn là Thiên Đạo thạch vẫn luôn khắc ghi lịch sử tam giới không ngừng nghỉ cho đến ngày vỡ nát, chưa từng có một ngày nghỉ ngơi.
Tam Thất khi còn là Luân Hồi Ngục chủ cũng chẳng hề nhàn rỗi, ngay cả sau này giải trừ quyền năng, Luân Hồi Đạo vẫn luôn vận hành.
Hai người vốn không phải là con người, nay đã được đầu thai làm người, tất nhiên phải quý trọng cơ hội này. Nếu không, đợi đến khi “chết” rồi, e là chẳng còn dịp hưởng thụ những ngày thảnh thơi như bây giờ.
Hai người nói chuyện nhỏ sau giả sơn, rõ ràng là sân nhà mình lại làm như đang đi ăn trộm.
Đột nhiên Yến Độ nhận ra có người phía sau, phất tay áo một cái, một lớp kết giới ngăn cách mọi thứ, hắn ôm Tam Thất vào lòng, lùi một bước, hai người trực tiếp hòa vào giả sơn.
Chỉ vài hơi thở, mấy bóng người lén lút mò đến.
“Lạ thật, Tam Tam và Yến đại đáng ghét đâu rồi?” Tiểu Vương nhìn trái nhìn phải: “Không phải Thái Việt nói hai người họ trốn ở đây hôn hít sao?”
Sau lưng con chó còn có một đám người, lại là Ngũ Hoàng tử và Thất Công chúa đến thăm.
Rõ ràng hai người này vừa đến đã nghe có ‘chuyện vui’ liền hăm hở chạy theo, không ngờ lại đến hụt.
Bên trong giả sơn, mặt Tam Thất đỏ bừng, răng ngứa ngáy, không ngừng véo Yến Độ.
Acnes
Yến Độ nhỏ giọng cầu xin: “Lát nữa ta sẽ đi xử lý Thái Việt.”
Tam Thất lườm hắn một cái, hoàn toàn không tin.
Tính cách của Thái Việt chẳng phải là do hắn nuông chiều mà ra!
Lúc này Tam Thất tất nhiên sẽ không thừa nhận, nàng cũng là một kẻ dung túng cho ‘kiếm’ làm càn.
Hai người một chó không xem được chuyện vui nên rất thất vọng.
Trong lúc nói chuyện phiếm liền nói đến mục đích của chuyến đi này.
“Tất nhiên là phụ hoàng, mẫu hậu bảo ta đến rồi.” Ngũ Hoàng tử vẻ mặt hận sắt không thành thép, “Bọn yêu ma quỷ quái bây giờ đều đã yên tĩnh rồi, thiên hạ thái bình, chuyện chung thân đại sự của Yến Độ và Tam Thất biểu tẩu cũng nên định rồi chứ?”
“Phụ hoàng sốt ruột đến mức miệng nổi cả mụn nước, trước đó đã triệu mấy lần bảo Yến Độ vào cung, hầy, hắn toàn kiếm cớ thoái thác! Cái hôn sự này, hắn chẳng sốt ruột chút nào nhỉ?”
Thất Công chúa gật đầu lia lịa: “Đúng đó, đúng đó! Ta nghe nói cái gì mà Quỷ Đế Phủ quân vẫn luôn dòm ngó biểu tẩu, gần đây không phải còn thêm một con mèo nữa sao? Ta lo thay cho huynh ấy luôn.”
“Còn nữa nhé, mẫu hậu tìm thợ thêu giỏi nhất để may hỷ phục cho huynh ấy và biểu tẩu vậy mà huynh ấy lại từ chối, còn bảo là ‘không cần thiết’.”
“Ta thấy huynh ấy thật sự ngạo mạn quá rồi! Hỷ phục đó từng đường kim mũi chỉ thêu xuống, dù cho thợ thêu trong cung cùng nhau làm cũng phải mất mười ngày nửa tháng, huống chi hôn lễ còn nhiều việc phức tạp đều phải gấp rút chuẩn bị…”
Thất Công chúa càng nói, cái cảm giác hận sắt không thành thép càng nặng,
Tiểu Vương nghe xong, cũng càu nhàu chửi bới.
“Hầy, Yến đại đáng ghét còn dám làm cao? Đợi ta bắt được hắn, cắn nát mông hắn~”
Hai người một chó vừa chửi bới vừa đi xa.
Yến Độ lúc này mới ôm Tam Thất từ trong giả sơn ra, tóc hai người khẽ quấn vào nhau trong gió, từng sợi từng sợi, quyến luyến triền miên.
Tam Thất nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy ẩn ý, khóe môi cong lên một nụ cười gian xảo, trêu chọc: “Ai đó trước đây gấp gáp muốn thành thân, giờ lại vững như núi thái sơn rồi.”
Yến Độ cười mà không nói, chỉ cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt của hắn quá chuyên chú, mang theo một sự nóng bỏng không thể phớt lờ, như muốn bao bọc cả người nàng vào trong.
Tam Thất bị hắn nhìn đến mặt hơi nóng, vành tai lặng lẽ nhuộm một vệt hồng, tự nhiên cảm thấy xấu hổ.
Nghĩ đến lời trêu chọc vừa rồi của mình, nàng bất giác cắn môi, thầm hối hận — nghe qua cứ như là nàng rất muốn gả đi vậy!
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Nàng giả vờ hung dữ lườm hắn một cái, nhưng giọng nói lại mềm mại không chút uy h**p, “Huynh muốn cưới, chưa chắc ta đã gả đâu!”
Lời còn chưa dứt Yến Độ đã lập tức biến sắc, một tay hắn kéo nàng lại vào lòng, lực mạnh đến mức Tam Thất cảm thấy eo mình sắp bị siết gãy.
Bàn tay hắn siết chặt sau eo nàng, giam cầm cả người nàng trong lòng, không cho nàng có nửa phần giãy giụa.
“Đừng hòng đổi ý!” Giọng hắn hiếm khi bá đạo, trầm thấp và khàn khàn, mang theo một sự kiên quyết không thể nghi ngờ.
Tam Thất bị hành động đột ngột của hắn dọa cho giật mình, ngước mắt đối diện với ánh mắt của hắn, lại phát hiện ánh mắt của hắn đang siết chặt lấy nàng không buông, như muốn nhìn thấu từng tia cảm xúc của nàng. Hơi thở của hắn có chút dồn dập, luồng khí ấm áp lướt qua má nàng, mang theo một cảm giác áp bức khiến tim người ta run rẩy.
“Huynh…” Tam Thất mở miệng, ngập ngừng một lát, rồi nhíu mày trách móc: “Huynh dám hung dữ với ta, Yến Độ, huynh giỏi rồi đấy!”
Yến Độ lập tức xẹp lép.
Hắn thở dài trong lòng, cúi đầu, trán nhẹ nhàng tựa vào trán nàng, giọng nói nhỏ đến mức gần như là thì thầm: “Tam Thất, nàng rõ nhất ta muốn cưới nàng đến nhường nào, muốn đến phát điên rồi.”
“Cho nên đừng dùng chuyện này để dọa ta có được không?”
Tim Tam Thất lỡ một nhịp, ngón tay nàng loay hoay chọc vào eo hắn, những hành động nhỏ nhặt liên tiếp để lộ tâm trạng thật của nàng.
“Còn học được cách giả đáng thương nữa.”
“Đúng vậy, ta đáng thương lắm.” Yến Độ thì thầm bên tai nàng: “Tiểu Thập thương ta nhiều hơn một chút có được không?”
“Sến súa!” Tam Thất đỏ mặt đẩy hắn ra, nhảy ra xa vài bước.
Yến Độ lần này không cản nữa, chỉ bước lên một bước, xoa đầu nàng, “Mấy ngày này ta phải ra ngoài một chuyến, ở nhà ngoan ngoãn đợi ta được không.”
“Đợi ta trở về, chúng ta sẽ thành thân.”