Yến Độ nói sẽ rời nhà một thời gian, và quả thật, hắn đi mất tăm. Hắn thần thần bí bí, chẳng ai biết hắn đi đâu, làm gì.
Tam Thất có chút phỏng đoán, nghi ngờ Yến Độ có phải đang chuẩn bị cho mình một bất ngờ trước hôn lễ không.
Tuy tò mò, háo hức muốn biết nhưng cuối cùng nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ là rất nhanh sau đó nàng phát hiện, không chỉ Yến Độ bí ẩn, chơi trò ‘mất tích’.
Những ‘người’ khác bên cạnh nàng cũng thường xuyên không thấy bóng quỷ.
Ban đầu Tam Thất cũng không để ý, dù sao địa phủ tái thiết, oán khí của con quỷ trâu ngựa Phục Thành kia sắp có thể diệt thế lần nữa rồi, thỉnh thoảng lại lên bắt người xuống làm việc, đừng nói là Tiểu Vương, ngay cả Khôi Nhất và Văn Thư cũng không thoát khỏi.
Phục Thành còn nói rất hùng hồn rằng: “Tuy Khôi Nhất và Văn Thư là quỷ của Tam Thất nhưng họ là âm sai, âm sai thì phải làm việc cho địa phủ!” Có lý không?
Cũng có lý thật.
Cho đến một ngày, Tam Thất ngủ dậy, muốn tìm người lại không tìm thấy một bóng quỷ nào.
Đại Vương đang ngủ ngáy trong ổ mèo của nó, Tam Thất không làm phiền, tự mình đi dạo một vòng quanh hai phủ, nhất thời cảm thấy có chút vắng vẻ.
…
…
Nàng lại gửi tin cho Vân Bất Ngạ, kết quả là viên bánh trôi này cũng không ở kinh thành, nói là đi cùng Vân Hạc đạo trưởng về sư môn dưỡng thương.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ, Tam Thất nhất thời có chút không quen.
Mãi đến trưa, Ngu An với đôi mắt thâm quầng vội vã từ bên ngoài trở về. Tam Thất thấy bộ dạng hồn phách như mất phân nửa, vùi đầu ăn cơm như điên của hắn, không nhịn được cười: “Ngươi bị quỷ đói nhập à?”
Ngu An hai miếng giải quyết một cái màn thầu lớn, nghẹn đến trợn trắng mắt, lại tu một cốc trà nóng, ợ một cái rồi mới có thời gian nói chuyện:
“Không chỉ quỷ đói, quỷ gì ta cũng gặp rồi, bọn chúng cứ la hét inh ỏi, đầu ta đau như búa bổ.”
Ngu An là suối nguồn Hoàng Tuyền, địa phủ tái thiết, tất nhiên không thể thiếu Hoàng Tuyền.
Nước Hoàng Tuyền có thể chở vong hồn, nước tụ thành sông, chính là Vong Xuyên, có thể gột rửa oán niệm của vong hồn.
Chỉ là suối nguồn Hoàng Tuyền Ngu An này vẫn còn là một hài tử, muốn tụ thành Vong Xuyên còn cần chút thời gian. Phục Thành cai quản thuộc hạ từ trước đến nay không hề mềm lòng, tất nhiên sẽ không tha cho Ngu An.
Chỉ là Ngu An bây giờ cũng còn là một con người, hắn còn muốn thi khoa cử đỗ trạng nguyên, ban ngày phần lớn thời gian đều ở Quốc Tử Giám, thỉnh thoảng cũng bị Tuần Dạ Nhân gọi đi giúp đỡ.
Đến đêm, hắn lại phải ly hồn về địa phủ làm việc.
Có thể nói là bận tối mắt tối mũi, không có chút thời gian rảnh rỗi.
Năm xưa Lân Diễm giấu suối nguồn Hoàng Tuyền trong hồn phách Ngu An, vốn là muốn cho Tam Thất một nhát dao lạnh, nhưng bị Tam Thất và Yến Độ một loạt chiêu thức lừa vào bẫy, ‘con át chủ bài’ Ngu An này ngược lại không có đất dụng võ.
Thế là Phục Thành lại có cớ.
Acnes
Nào là lúc chiến sự ngươi chẳng có tác dụng gì, vậy thì sau chiến sự ngươi phải làm việc gấp đôi.
“Tỷ tỷ, tên Phục Thành đó… tên Phục Thành đó quả thực không phải người!” Ngu An uất ức đập bàn: “Hắn tự mình không làm người, còn không coi ta là người!”
Tam Thất lặng lẽ múc cho Ngu An một bát canh, phân xử công bằng: “Nói chính xác thì hắn cũng không thể làm người, ngươi cũng không hẳn là người.”
Ngu An bị nghẹn, ánh mắt ai oán, cầm một cái màn thầu lại nhét vào miệng.
Hắn còn mấy năm nữa mới đến tuổi thành niên nhưng Ngu An rất nghi ngờ mình có thể sống đến lúc đó không. Hắn thậm chí còn cảm thấy tên quỷ Phục Thành cố ý sai khiến để sớm ngày làm hắn kiệt sức, đợi dương thọ hết, hắn có thể hoàn toàn lăn về địa phủ làm suối nguồn rồi.
Tam Thất thấy hắn như vậy, lương tâm đóng băng cũng thức tỉnh, không nỡ lòng, liền an ủi: “Phục Thành quả thực được voi đòi tiên!”
“Tiểu Vương, Điếu Điếu, Mạnh bà bà, Tiết thẩm bị hắn bắt đi làm việc thì thôi, Khôi Nhất và Văn Thư cũng bị hắn bắt đi, giờ lại còn áp bức ngươi như vậy!”
“Đợi hắn lại lên nhân gian ta sẽ xử lý hắn giúp ngươi!”
Ngu An nghi hoặc ngẩng đầu: “Mạnh bà bà và Vô Thường thúc ta có thấy ở dưới, nhưng cẩu gia và Tiết thẩm ta không thấy bóng quỷ của họ, Văn Thư tỷ và Khôi Nhất đại ca lại xuống từ lúc nào?”
Tam Thất nhướng mày: “Ngươi không thấy họ ở dưới à?”
Ngu An lắc đầu.
Tam Thất nhận ra có điều không ổn, hừm, đám người này… sau lưng nàng có bí mật nhỏ à?
Nam Hải.
Tiểu Vương một tát đánh bay tám chín con hải yêu, cực kỳ khó chịu: “Đám não chưa bằng hạt óc chó này, không thể đánh chết luôn được à! Đúng là phiền chết đi được!”
Bóng dáng Yến Độ lướt qua trong đám hải yêu, xúc tu của hải yêu không thể chạm vào hắn, những giác hút đầy miệng kia càng không dám đến gần hắn.
Tiểu Vương đánh nhau đến phát phiền, đặc biệt là mực của đám hải yêu này phun ra một mùi tanh hôi.
Ngay khi Tiểu Vương sắp bùng nổ, hải yêu đồng loạt phát ra tiếng rít chói tai, cùng nhau bỏ chạy.
Tiểu Vương thoát khỏi mực hải yêu, phun mấy ngụm bọt mực, ngẩng đầu thấy Yến Độ ‘trôi’ tới, tay cầm một con hải yêu đỏ rực nhỏ bé.
Con hải yêu nhỏ đó hình dáng như bạch tuộc, một đôi mắt to, lại còn có hai cái tai nhỏ, trông cũng có chút đáng yêu.
Hoàn toàn không giống những con hải yêu lớn kia, mọc ra hình thù kỳ quái.
“Đây mà là hải yêu vương đấy hả, nhìn như một cục ghèn mũi nhỏ.” Tiểu Vương ghét bỏ.
Yến Độ ném hải yêu vương cho nó, nói: “Hải yêu và giao nhân chỉ là tranh giành địa bàn, hiện tại vạn vật vừa mới phục hồi, đừng có động một chút là diệt tộc đánh giết.”
“Máu của hải yêu sẽ ăn mòn rạn san hô, phá hủy rạn san hô của vùng biển này, đám giao nhân kia lại phải di cư.”
“Ta đến đây là để nhờ người làm việc, không phải đến để kết nghiệp báo.”
Tiểu Vương miệng thì lầm bầm, không ngừng càu nhàu: “Ngươi đến Nam Hải tìm đám giao nhân kia đáng lẽ nên mang theo con cá ngốc kia. Nó đến, đám cá thối này dám đưa ra yêu cầu, trực tiếp câu hồn chúng nó luôn.”
Yến Độ không để ý đến ‘lời ngông cuồng’ của Tiểu Vương, chưa nói đến lão quỷ Phục Thành kia chỉ hận không thể vắt kiệt tất cả quỷ dưới tay, Tiểu Mập là một trong các Âm soái, căn bản không thoát được.
Chỉ riêng việc Yến Độ lần này đến Nam Hải tìm giao nhân tộc là để cầu giao châu và giao sa để dệt hỷ phục cho Tam Thất, không thể vì lòng riêng mà dính nghiệp báo. Nếu không, hỷ phục đó dù làm ra cũng sẽ bị oán niệm quấn quanh, đó không phải là thêm xui xẻo sao?
(Giao châu: ngọc trai do người cá khóc ra; giao sa: vải do người cá dệt ra)
Bắt sống hải yêu vương, chuyện tiếp theo, để tộc giao nhân và hải yêu vương tự đi mà bàn.
Yến Độ cũng thuận lợi cầu được giao sa và giao châu mình muốn.
Giao sa mỏng như cánh ve, lấp lánh ánh châu, đẹp không sao tả xiết. Giao châu kia viên nào viên nấy tròn trịa, ngay cả Tiểu Vương nhìn thấy cũng thấy thèm, rất muốn xin Yến Độ vài viên.
Yến Độ trực tiếp đóng nắp hộp đựng giao châu lại, sau khi lên bờ, đưa giao sa và hộp cho nó, dặn đi dặn lại: “Mang những thứ này về cho Tiết thẩm, cẩn thận chút, đừng làm hỏng.”
Tiết thẩm giỏi chế tạo giáp, tất nhiên cũng sẽ may vá.
Yến Độ muốn tạo cho Tam Thất một bộ hỷ phục độc nhất vô nhị, cần rất nhiều thiên tài địa bảo.
“Biết rồi biết rồi, lôi thôi quá.” Tiểu Vương miệng thì ghét bỏ nhưng động tác lại cẩn thận: “Còn thiếu những nguyên liệu nào chưa đủ à? Có kịp không?”
“Tiết thẩm nói nếu dùng ráng sớm làm vân kiên thì sẽ rất đẹp, phi bạch thì cần ráng chiều, rồi điểm thêm ánh sao trời.”
(Vân kiên: là một dạng cổ áo/khăn choàng trang trí phủ lên vai áo; phi bạch: là một loại lụa mỏng dài, mềm mại, có thể tung bay theo gió, thường vắt trên vai, cánh tay, hoặc phía sau áo để tăng vẻ mềm mại, thanh thoát)
Yến Độ thở dài.
Ráng sớm ráng chiều thì không khó thu thập, chỉ là loại ánh sáng trời đất này mỗi ngày khác nhau, cũng không phải ngày nào cũng có, hắn luôn cảm thấy sẽ có loại đẹp hơn, kén cá chọn canh, mãi không vừa ý.
Tiểu Vương nghe thôi đã thấy đau đầu, “Bên Văn Thư cũng đang bận hái cánh hoa, ngươi đúng là biết gây chuyện, mười dặm hồng trang không đủ, còn muốn trải cả một con đường hoa vạn dặm xuyên âm dương…”
“Tam Tam mà biết ngươi lắm chuyện thế này, có khi không dám gả nữa.”
Yến Độ liếc nó một cái: “Ngươi không để lộ đấy chứ?”
Đầu chó của Tiểu Vương ngẩng cao: “Xem thường ai thế? Bản vương là loại quỷ không giữ được bí mật sao?”
“Hơn nữa, còn có Đại Vương giúp che giấu mà.”
Yến Độ tỏ vẻ nghi ngờ.
Con mèo đó cả ngày chỉ ngủ, thật sự có thể che giấu được sao?
Một người một chó vừa dứt lời, một giọng nói đầy ẩn ý vang lên: “Bí mật gì thế, hay là nói cho ta nghe với?”
Yến Độ và Tiểu Vương đồng loạt cứng đờ, quay đầu lại liền thấy Tam Thất đang đứng trên bãi biển không xa, cười như không cười nhìn hai người họ.
Yến Độ: “…”
Tiểu Vương: “…”
Một người một chó nhìn nhau.
Yến Độ: Thế này mà gọi là giữ bí mật à?
Ngày thành hôn, lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ, ánh trăng soi rọi.
Dưới màn đêm, lụa đỏ treo đầy các con phố, trống chiêng vang trời, pháo nổ tưng bừng.
Trăm quỷ dạ hành, đạp trăng mà tới.
Tam Thất ngồi trong kiệu hoa, phượng quan hà bí, hồng trang như lửa, ráng sớm hóa thành vân kiên, ráng chiều hóa thành phi bạch, hỷ phục làm từ giao sa lấp lánh rực rỡ, đôi khuyên tai giao châu lấp lánh dưới ánh trăng.
Nhẹ như khói, rực rỡ như tranh, hội tụ hết cảnh đẹp của nhân gian.
Kiệu hoa như loan giá, kéo xe lại là một con sói và một con hổ khổng lồ, rèm kiệu thêu hoa thạch toán, nhẹ nhàng bay theo gió.
Trước kiệu, Điếu Điếu cầm đèn lồng đỏ, lướt đi nhẹ nhàng; sau kiệu, Tiểu Mập gõ thanh la, tiếng vang trầm ấm xa xôi.
Trăm quỷ xếp hàng, khí thế ngút trời, từ địa phủ đi một mạch đến nhân gian, đi qua Vong Xuyên, xuyên qua âm dương, cuối cùng dừng lại trước cửa Yến phủ.
Chưa đợi lễ quan xướng danh, Yến Độ đã sải bước đến trước kiệu.
Vén rèm kiệu, hắn đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng đang cười của nàng.
Tam Thất tay cầm quạt hỷ, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Trăm quỷ đưa dâu, Thiếu tướng quân có dám dưới không?”
Yến Độ cười khẽ, nắm lấy tay nàng, cúi người vào trong kiệu, hôn lên môi nàng một nụ hôn, giọng nói trầm thấp và kiên định: “Điều ta ngày đêm mong ước.”
Ta sống lay lắt nơi nhân gian, mãi đến khi gặp được nàng mới gọi là viên mãn.